Chương 146: Phá cửa sổ để chạy

Vu Quốc Đào cũng không trực tiếp dẫn cảnh sát vào lùng bắt trong tiểu khu Lục Vận, mà đi cùng bới Chu Hiểu Xuyên, Lâm Thanh Huyên và hai cảnh sát tới phòng bảo vệ của tiểu khu này. Hai bảo vệ đang ngồi trực ban, nhìn thấy có người lạ đột nhiên xông vào, vội vàng đúng dậy chất vấn:

- Các anh là ai? Đến phòng bảo vệ để làm gì?

- Cảnh sát đây!

Lâm Thanh Huyên đem thẻ cảnh sát ra cho bọn họ xem:

- Chúng tôi đang phá một vụ trọng án, mong các anh hỗ trợ điều tra.

Sau khi xác minh đám người Lâm Thanh Huyên chính là cảnh sát, hai tên bảo vệ liền thay đổi thái độ:

- Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ. Không biết các vị muốn chúng tôi làm gì?

Lâm Thanh Huyên không khách khí, nói thẳng với bọn họ:

- Trong tiểu khu của các anh có camera theo dõi không? Đem các đoạn phim từ mười một giờ khuya hôm nay ra cho chúng tôi xem, nhất là các đoạn phim có ghi hình cửa chính để chúng tôi điều tra.

- Không thành vấn đề.

Hai tên bảo vệ lập tức đi làm theo những gì Lâm Thanh Huyên phân phó, đem đoạn phim của mười giờ trước cho bọn họ xem. Coi được chừng mười phút đồng hồ sau, Chu Hiểu Xuyên chỉ vào một bóng hình trên đoạn phim:

- Thanh Huyên cô nói xem, tên kia có phải là tên bắn lén chúng ta không?

Lâm Thanh Hiêu quan sát một hồi lâu, sau đó mới khẳng định gật đầu:

- Chính là hắn! Mặc dù trong đoạn phim hắn cũng không có để lộ khuôn mặt, nhưng với cái hình dáng của hắn tôi vẫn còn nhớ rõ. Đúng vậy, hắn chắc chắn là kẻ bắn lén chúng tôi.

Có phát hiện này, tinh thần của mọi người trở nên phấn chấn hơn. Ngay sau đó, bọn họ lại xem các đoạn phim khác, đều thấy có hình dáng của Diêu Thừa. Cuối cùng, căn cứ theo đoạn băng ghi hình, bọn họ xác định Diêu Thừa đang trốn ở đây. Vu Quốc Đào vô cùng kích động nói:

-Ha ha, có hi vọng rồi!

Nhưng lại nhanh chóng nhíu mày:

- Chỉ là không biết tên đánh lén đang trốn phòng nào? Chẳng lẽ chúng ta phải đi lục soát từng phòng sao? Làm như vậy không những đả thảo kinh xà, mà còn có thể gây nguy hiểm đến người dân vô tội nữa.

Hai người cảnh sát kế bên cũng đồng ý, đăm chiêu suy nghĩ. Lâm Thanh Huyên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không có kết quả, sau đó gọi hai người bảo vệ lại chỉ vào hình ảnh của Diêu Thừa hỏi

- Hai người các anh xem qua, có nhận ra người nào giống hệt người trong hình không?

- Thấy có chút quen quen

Rồi người bảo vệ nhìn chăm chằm vào đoạn phim trong mười phút, chợi nhớ ra

- Tôi nhớ rồi, người này hình như họ Diêu, thuê phòng ở lầu 7 căn số 3. Hình như mới chuyển về đây được một tuần.

Lâm Thanh Huyên mừng rỡ nhưng vẫn hỏi lại cho chắc:

- Anh chắc chứ?

- Chắc chắn!

Người bảo vệ gật đầu đáp:

- Người này hôm nay 10h40" mới về, lúc đó tôi vẫn còn đi tuần tra khu chung cư, có thấy qua hắn. Tôi còn nhớ quần áo của hắn lúc đó rất bẩn thỉu, nhìn khá chật vật. Tôi hỏi thăm hắn bị làm sao vậy, hắn trả lời đường tối quá nên bị vấp ngã. Cũng nhờ có cuộc nói chuyện đó mà tôi nhớ ra hắn.

- Họ Diêu, là cao thủ võ thuật, còn am hiểu bắn súng…

Lâm Thanh Huyên suy tư nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!