<!-- 1 -->
Sau khi ngồi đờ ra trên ghế sofa ở phòng khách tầng một nhà họ Du hai phút, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng hiểu một chuyện.
Cái tên thầy Miêu hét lên trên hành lang không phải là "Vu Liệt."
Đại thiếu gia họ Du, Du trong nhà họ Du. <!-- 1 -->
Du Liệt. <!-- 1 -->
Hạ Diên Điệp: "…"
Là cô nghe nhầm âm.
Qua bức bình phong gỗ chạm rỗng, tiếng bước chân thong thả và uể oải truyền đến từ cầu thang lên tầng hai.
Có người xuống tầng.
Hạ Diên Điệp đang ngồi trên ghế sofa chần chừ mấy giây rồi mới chậm rãi quay đầu lại, thấy Du Liệt đang thong dong bước ra từ sau bức bình phong chạm rỗng.
Mái tóc đen của anh vẫn sũng nước, vẫn lòa xòa như lúc anh tiện tay vuốt tóc ra sau khi ở cạnh cửa sổ chỗ bể bơi cách đó không lâu.
Anh đã lên tầng thay đồ, có điều nhìn qua cũng biết anh chỉ mặc bừa. Phía trên là áo khoác thể thao màu đen, phía dưới là quần thể thao trắng sọc đỏ, còn đi dép lê, lôi thôi lếch thếch, đúng kiểu phóng khoáng không theo lề lối gì, thế nhưng thần thái thiếu gia cao sang quý phái của anh vẫn toát ra từ mái tóc.
Du Liệt đút tay vào túi quần, bước tới sofa rồi mới ngước lên, liếc nhìn Hạ Diên Điệp.
Chiếc váy dài trắng như tuyết đã che đi đôi chân trắng nõn của cô gái, nhưng mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống sau lưng lại tôn lên màu da trắng nhợt của cô, trông mong manh như sứ.
Anh thoáng khựng lại, dưới ánh đèn, đôi mắt tuyệt đẹp càng tối hơn.
"Sao cậu vẫn ở đây?"
Hạ Diên Điệp im lặng mấy giây rồi cố gắng nói bằng giọng mềm mại và khách sáo: "Trong khoảng thời gian tới tôi sẽ ở lại nơi này."
"…"
Du Liệt tựa vào ghế sofa, cánh tay với những đường nét cơ bắp đẹp đẽ biếng nhác đặt lên thành ghế. Anh không buồn nhướng mày, ừm lấy lệ.
Hạ Diên Điệp bất ngờ nhận ra: "Cậu biết rồi à?"
"Nếu tôi không biết…"
Đại thiếu gia hờ hững ngước nhìn cô: "Giờ cậu đã ở cục cảnh sát rồi."
"?"
"Trèo cửa sổ giữa đêm, tự tiện xông vào nhà dân, đồ bi3n thái nhìn trộm."
Hạ Diên Điệp: "…"
Cô nhịn anh.
Đây là đại thiếu gia của nhà tài trợ cho cô, không thể trêu vào, cũng không đánh được.
Hạ Diên Điệp chậm rãi hít sâu rồi ngẩng mặt lên, thấy Du Liệt đang cúi người với chiếc điều khiển từ xa trên bàn trà.
Thiếu nữ khẽ nheo đôi mắt hạnh: "Sao cậu không hỏi tại sao tôi lại ở nhà cậu?"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!