<!-- 1 -->
Trò chơi này kéo dài tới mức khiến người ta thấy bị giày vò, cuối cùng Hạ Diên Điệp đã giành chiến thắng.
Cái giá phải trả là chiếc áo thun màu xanh sẫm của Du Liệt bị phá hỏng mất một nửa, cộng thêm một dấu răng không hề lưu tình trên sườn cổ của anh.
Vết cắn thực sự rất hung ác.
Sau khi nhìn vết máu nổi bật tới chướng mắt trên xương quai xanh trắng xanh trong gương một lúc, Du Liệt ôm Hồ Ly đang quay mặt vào tường, cười không ngừng lại được. <!-- 1 -->
"… Anh đừng có cười." Hạ Diên Điệp hơi buồn bực vì tiếng cười của Du Liệt, cô quay khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng lại, cố ý nhe răng: "Anh mà còn cười nữa là em sẽ cắn anh đấy." <!-- 1 -->
Đôi mắt đen láy của Du Liệt đang mỉm cười, sâu trong mắt như chứa đầy rượu thơm, dưới ánh đèn càng khiến người ta say đắm.
Đặc biệt là khi anh nhìn cô thế này.
Cứ như thể cô là người duy nhất còn lại trên thế giới vậy.
Hạ Diên Điệp không thể cưỡng lại ánh mắt này, nhất là sau khi cô vừa trải qua trò chơi bi3n thái của ai đó. Hạ Diên Điệp quay đầu muốn tiếp tục quay mặt vào tường, nhưng Du Liệt đã nhận ra ý đồ này từ trước.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng cười vang lên bên tai Hạ Diên Điệp.
Anh nắm lấy cằm cô, các đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng đỡ cằm cô lên rồi bao lấy trong sự dịu dàng.
Sau đó, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hạ Diên Điệp.
Vừa chạm vào, Hồ Ly đã vô thức rùng mình, hoảng sợ nhìn anh. <!-- 1 -->
Du Liệt sửng sốt chốc lát, một giây sau anh đột nhiên bật cười, lần này càng khó kìm nén hơn. Anh gần như gục đầu vào vai Hồ Ly đang vô cùng xấu hổ chống chế "không phải", "em không run".
"Đừng sợ." Anh cười rung cả người nhưng lại ôm cô chặt hơn: "Anh không làm nữa."
"Thật không?"
Hạ Diên Điệp thực sự không tin anh cho lắm, dù sao không ai hiểu rõ thể lực của anh hơn cô. Thậm chí vào lúc này, người nào đó vẫn nhìn cô với ánh mắt như đang đè nén điều gì đó.
Phàm là có lựa chọn, cô sẽ chạy mất dạng.
Nhưng Hạ Diên Điệp vừa bị phạt đứng hơn nửa tiếng, còn là đợt huấn luyện quân sự cường độ cao kéo dài. Bây giờ hai chân của cô đã mềm nhũn, sở dĩ cô đứng được là nhờ lòng tự tôn của mình.
Nếu lại thêm lần nữa.
Cô sẽ cắn chết Du Liệt rồi tự vẫn cho xem.
Hồ Ly nhìn Du Liệt với ánh mắt dữ tợn.
"Ra ngoài không?" Du Liệt ngừng cười, quay lại hỏi cô.
Hạ Diên Điệp im lặng một lúc: "Anh ra ngoài trước đi, em… đứng một lát."
"?"
Du Liệt ngước mắt nhìn cô, dừng lại vài giây rồi đột nhiên mỉm cười: "Thế để anh bế em ra ngoài."
"!"
Điều đáng xấu hổ hơn so với việc run chân không đi được là thủ phạm khiến cô thành ra thế này lại làm như chẳng xảy ra chuyện gì, sau đó còn bế cô ra ngoài.
Trong đời Hạ Diên Điệp chưa bao giờ nghi ngờ thể lực của mình đến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!