Chương 43: (Vô Đề)

<!-- 1 -->

Ngày hôm đó, trong cửa phòng nổi lên một đợt sóng lớn, thế giới ngoài cửa cũng là sóng thần trời long đất lở.

Ông Canh chưa bao giờ trực tiếp tham dự vào việc học tập và cuộc sống của Du Liệt, nhưng đêm đó ông cũng nổi giận. Nếu không phải ở nơi Bắc Thành xa xôi thì chắc đêm đó lửa giận của ông cụ đã lan tới trước cửa nhà. Du Hoài Cẩn đi công tác ở nước ngoài cũng không bình tĩnh nổi, gọi vô số cuộc gọi vệ tinh hàng hải nhưng Du Liệt không nghe máy. Du Hoài Cẩn tức đến mức ra lệnh cưỡng chế bảo dì Triệu nhốt anh trong nhà.

Ông ấy chưa về tới nhà thì không cho Du Liệt đi đâu hết.

Thậm chí Hạ Diên Điệp còn nhận được tin nhắn của Kiều Xuân Thụ hỏi có thật là Du Liệt bỏ thi đi đến đồn công an hay không? Trong trường đang đồn ầm lên nhưng lại không có tin tức khẳng định.

Hạ Diên Điệp không biết Du Liệt làm thế nào, nhưng trong tin đồn đó không hề nhắc đến cô. <!-- 1 -->

Du Hoài Cẩn cũng nói được làm được… <!-- 1 -->

Ngày hôm sau, Du Liệt đi chạy bộ buổi sáng, còn chưa rời khỏi biệt thự thì đã bị hai nhân viên bảo vệ mặc vest đen chặn lại ở lối vào.

Hạ Diên Điệp đang định đi xuống nhà ăn sáng thì nghe thấy một giọng nam xa lạ từ ngoài cửa vào, cung kính nhưng lạnh lùng: "Cậu Du Liệt, xin đừng làm khó chúng tôi. Đây là việc của chúng tôi."

"Chủ tịch Du đã nói tài đánh đấm của cậu không tệ, nhưng bên ngoài biệt thự còn có những đồng nghiệp khác. Cho dù có đánh với chúng tôi, cậu cũng không thể ra khỏi biệt thự được đâu."

Hạ Diên Điệp nghe vậy thì lo lắng Du Liệt xung đột với bọn họ, vội vàng xuống lầu, chạy ngang qua bình phong, vừa bước xuống hai bậc…

"Chạy cái gì?"

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu.

Cô thấy Du Liệt đi vòng từ cửa trước quay lại, khi đi ngang qua ghế sofa thì nói với cô: "Còn ngại ngã chưa đủ đau à?"

Thấy anh quay lại, Hạ Diên Điệp đi chậm lại, nói: "Tôi sợ cậu và bọn họ…"

Du Liệt đã đi tới trước mặt cô, nghe vậy khẽ cười.

"Tôi có phải là người bạo lực đâu?" Anh kéo một chiếc ghế ở bàn ăn ra: "Ngoại trừ một kẻ cặn bã nào đó, cậu đã từng thấy tôi đánh ai chưa?"

Ánh mắt Hạ Diên Điệp tối xuống: "Xin lỗi."

"?" Du Liệt quay người lại: "Xin lỗi vì chuyện gì?"

"Là vì ​​tôi nên cậu và Đinh… ưm?"

Một chiếc bánh bao mỏng vỏ được Du Liệt nhét vào miệng Hồ Ly.

Anh đặt đũa xuống, uể oải dựa vào bàn ăn, quay người sang một bên: "Suy ngược trở lại, cũng vì tôi nên cậu mới bị hai anh em nhà kia để mắt tới. Cậu ôm trách nhiệm vào người làm gì?"

Anh nhẹ giọng nói, nói xong còn liếc nhìn ra cửa: "Cho dù Du Hoài Cẩn có trở về thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu. Những gì cậu nói đều là vô nghĩa…"

Du Liệt quay lại liếc nhìn chiếc áo đồng phục Hạ Diên Điệp đang mặc…

Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh hôm nay của cô được cài cúc đến tận nút trên cùng, trên chiếc cổ mảnh khảnh có mấy chỗ còn dán băng cá nhân cỡ lớn.

Nhưng vẫn còn một chỗ không thể che giấu hoàn toàn.

Ở góc dưới bên phải của băng cá nhân, vết đỏ bị che một nửa như ẩn như hiện, giống như những cánh hoa tàn quyến rũ trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ.

Đôi mắt Du Liệt run rẩy dữ dội.

Thế là đôi chân dài đang dựa vào lưng ghế bàn ăn đột nhiên đứng thẳng lên, Du Liệt bước hai bước về phía thiếu nữ, tiến vào điểm mù trong tầm mắt của hai người bảo vệ.

Anh đưa tay lên, ngón tay móc vào khuy áo bằng dây lụa bị cài chặt trên cổ áo thiếu nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!