<!-- 1 -->
Hạ Diên Điệp thoạt nhìn đã đoán được ý đồ của Đinh Gia Trí.
Chỉ trong nháy mắt này, mặt thiếu nữ cắt không còn giọt máu.
Không cần suy nghĩ, Hạ Diên Điệp đưa ngón tay run rẩy bấm gọi lại cho Du Liệt.
Cô lẩm bẩm "đừng đi" trong lòng mười nghìn lần, nhưng tia hy vọng cuối cùng của cô đã bị tiêu tan bởi giọng nói điện tử phát ra từ micro… <!-- 1 -->
"Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng liên lạc lại sau…" <!-- 1 -->
"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi…"
"Xin lỗi..."
Sau khi cúp máy lần thứ ba, Hạ Diên Điệp nắm chặt tay để không gọi tới lần thứ tư.
Khóe mắt cô đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô bị điều gì đó làm tức giận tới phát run, so với tức giận thì sự sợ hãi chiếm nhiều hơn. Tựa như mây đen bị ép vỡ tràn vào phủ kín trái tim.
"Ôi, không nghe điện thoại à?" Nam sinh cười: "Trường trung học phổ thông Tân Đức cách điểm thi của Du Liệt khoảng 20 phút phải không? Đoán xem Du Liệt có đến đó không?"
"Bốp!"
Một cái tát mạnh khiến nam sinh quay mặt sang một bên.
Nam sinh tỏ ra ngạc nhiên tới không thể tin được, cuối cùng sắc mặt cậu ta trở nên u ám. Cậu ta xoay người muốn đánh lại, nào ngờ cổ tay bị siết chặt, sau đó bị nữ sinh trước mặt túm lấy cánh tay vặn ra sau lưng.
Hạ Diên Điệp nhấc chân đá mạnh vào đầu gối đối phương.
"A…"
Cậu ta hét lên rồi ngã khuỵu xuống.
Hạ Diên Điệp buông tay ra, đứng hình, sau đó vô thức bước vài bước về phía cầu thang.
"Bạn học này?" Bên trong cửa phòng thi, nữ giám thị ló đầu ra, có chút khó hiểu nhìn về phía sau: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ."
Hạ Diên Điệp nghe giọng nói của mình như phát ra từ một người khác ở trong cơ thể.
Lạnh lùng và cứng ngắc.
"Vậy thì em nhanh vào đi." Giám thị nhìn đồng hồ: "Vào trước khi bắt đầu thi 15 phút, không vào sẽ bị cấm thi."
Có lẽ thấy sắc mặt thiếu nữ thực sự tái nhợt nên giám thị tỏ ra lo lắng, còn nói thêm: "Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Thưa cô, em có thể gọi điện được không ạ?"
Giám thị do dự: "Được rồi, nhanh lên. Nhiều nhất một phút thôi đấy."
Hạ Diên Điệp nhấc điện thoại, đôi bàn tay lạnh ngắt và cứng đờ gọi cho chú Triệu.
Người kia nhanh chóng trả lời: "Tiểu Điệp? Cháu không sao chứ? Sao Du Liệt lại gọi điện cho chú bảo cháu xảy ra chuyện. Chú đang lái xe tới Trường trung học phổ thông Tân Đức, cháu…"
"Chắc Du Liệt đã qua… đó rồi."
Giám thị đứng ở cửa hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!