Chương 38: Đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự

<!-- 1 -->

Năm 2015, Hạ Diên Điệp bước vào lớp 12.

Năm đó có một chuyện xảy ra mà Hạ Diên Điệp không thể nào quên được.

Hạ Vĩnh Tài bị bắt từ giữa năm vì tình nghi doạ dẫm, tống tiền. <!-- 1 -->

Sau hai tháng điều tra, viện kiểm sát chính thức phê chuẩn lệnh bắt giữ, tòa án đã khởi tố vụ án. Bốn tháng sau, phiên toà về vụ án chính thức được mở ra. <!-- 1 -->

Là người thân trực hệ duy nhất của Hạ Vĩnh Tài, bà nội Hạ đã sáu mươi tuổi, sức yếu bệnh tật mà còn phải lặn lội đường xa đến tận Khôn Thành chỉ vì một đứa con trai cặn bã như vậy.

Bây giờ đã là cuối năm.

Hạ Diên Điệp vốn không biết những điều này, cho đến khi bà nội tới Khôn Thành.

Vì lo lắng cho sức khỏe của bà, chị Đới Linh ở Văn phòng Xóa đói giảm nghèo thị trấn đã đặc biệt xin đi cùng bà. Đến Khôn Thành, bà nội suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi cho tài xế nhà họ Du là Triệu Nhu Sinh, lúc này Hạ Diên Điệp mới biết về chuyện của Hạ Vĩnh Tài.

Doạ dẫm tống tiền với số tiền lên đến 200 nghìn tệ.

"Mười, chưa đến mười năm?"

Trong một nhà khách nào đó ở Khôn Thành.

Sau khi nghe luật sư trợ giúp pháp lý mà Đới Linh giúp liên lạc nói, bà nội Hạ sợ đến mức ngồi bất động trên ghế sofa.

Thấy sắc mặt bà không tốt, Đới Linh vội nói nhỏ:

"Bà Hạ, bà đừng lo lắng quá. Cháu vừa hỏi qua luật sư Diêu, tình huống như của chú Vĩnh Tài, sau khi bị bắt ông ấy đã thành thật khai nhận mọi tội ác của mình và trả lại phần lớn số tiền. Về cơ bản sẽ được xử giảm nhẹ, ba tới năm năm thôi ạ."

"Xử giảm nhẹ, đúng, bà biết xử giảm nhẹ. Trên đường Linh Linh cũng nói rồi." Bà nội Hạ bối rối nắm lấy tay Đới Linh: "Linh Linh, có nhất thiết phải ba đến năm năm không? Với sức khoẻ này của bà, nếu Vĩnh Tài ngồi tù năm năm, thế… thế thì chẳng phải bà sẽ không thể nhìn mặt nó lần cuối ư?"

"Bà nội Hạ, bà đừng nói vậy!" Đới Linh giả vờ nghiêm khắc: "Tiểu Điệp sắp đến rồi. Nếu bà còn tiếp tục tự rủa mình, cháu sẽ mách con bé đó."

"Tiểu Trùng…"

Nhắc tới cháu gái là mắt bà nội đỏ hoe, ngập ngừng nói nhỏ: "Đáng lẽ bà không nên nói cho nó biết, nó đang học lớp 12, lại bị trễ nải…"

Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi hai người đang ngồi cạnh nhau, luật sư Diêu trợ giúp pháp lý thoáng dừng lại, ngước mắt khỏi tập hồ sơ: "Tiểu Điệp mà cô Đới nhắc đến là cháu gái Hạ Vĩnh Tài, Hạ Diên Điệp phải không?"

"Vâng." Sắc mặt Đới Linh hơi thay đổi: "Chuyện này sau này có ảnh hưởng gì đến con bé không?"

"Ồ không không. Cô Đới, cô đừng hiểu lầm, hai người này không phải họ hàng trực hệ, sẽ không ảnh hưởng gì đến Hạ Diên Điệp."

Đới Linh luôn coi Hạ Diên Điệp như em gái khác họ, nghe được điều này cô ấy thấy nhẹ nhõm hẳn.

Luật sư Diêu: "Nhưng theo tôi được biết, hình như bạn cùng lớp Hạ Diên Điệp có mối quan hệ mật thiết với nạn nhân trong vụ án này?"

"…"

Trong phòng đột nhiên im lặng.

Luật sư trả lời: "Xin lỗi, có lẽ tôi chưa nói rõ với hai người. Người bị hại trong vụ án này là Du Liệt, con trai của ông Du – người tài trợ cho Hạ Diên Điệp học cấp 3 và cũng chính là người báo án."

Bà nội Hạ choáng váng đến mức không thể bình tĩnh lại được.

Đới Linh bàng hoàng: "Thế chẳng phải 200 nghìn tệ kia là ông ta tống tiền nhà họ Du ư?"

"Đúng vậy, xét theo tài liệu trao đổi thông tin do Du Liệt đưa cho công tố viên, ông Hạ Vĩnh Tài…" Luật sư Diêu ngập ngừng: "Đã dùng tư liệu cá nhân và tình cảnh gia đình của bạn học Hạ Diên Điệp để uy hiếp Du Liệt là sẽ công bố, bắt cậu ấy chuyển tiền tổng cộng ba lần, tổng số tiền lên tới 200 nghìn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!