Chương 37: Buộc chặt chút

<!-- 1 -->

Hạ Diên Điệp cảm thấy chắc chắn mình bị ma nhập.

Nếu không thì phải giải thích thế nào? Khi đối mặt với lời mời của Du Liệt, mọi suy nghĩ trong đầu cô chỉ có một câu trả lời: "Từ chối."

Nhưng nửa giờ sau, Hạ Diên Điệp đã đứng dưới một tấm biển lớn đầy màu sắc. <!-- 1 -->

"Chỗ này là chỗ nào?" <!-- 1 -->

Suy nghĩ một hồi, Hạ Diên Điệp quyết định hỏi thẳng Du Liệt.

"Quán karaoke." Du Liệt nói xong, nhìn ánh mắt vẫn kiểu "là chỗ gì" của Hồ Ly, anh cúi đầu cười nói: "Họ nói đúng đấy, trông cậu đúng là học sinh ba tốt."

Hồ Ly chớp chớp mắt.

Tuy vẫn chưa hiểu quán karaoke là gì, nhưng có lẽ cô cũng biết đại khái nơi này là chỗ giải trí.

Thế là Hạ Diên Điệp đẩy mắt kính lên, tự nhiên quay người lại: "Tôi chợt nhớ ra mình phải quay lại trường lấy đồ. Chúc các cậu vui vẻ."

Du Liệt khẽ cười khẩy, sải bước chặn đường Hạ Diên Điệp.

Anh cụp mắt xuống, cười nửa miệng nhìn cô: "Dây thừng của cậu đâu?"

"Dây thừng gì cơ?"

Du Liệt không nói gì, cụp mắt xuống, chỉ vào cổ tay cô.

Hạ Diên Điệp chợt nhận ra, cúi đầu xuống, nghiêng mặt khó chịu: "Dù sao… cũng đang là kỳ nghỉ đông." Cô quay lại kiểm tra cửa quán, ít nhất cửa ra vào cũng rất sáng sủa: "Ở đây trông ổn đấy, tôi nới lỏng sợi dây một chút nhé?"

"Không thể."

Du Liệt cúi người xuống, giơ tay móc gọng kính đen của cô gái ra.

Anh liếc nhìn phía sau Hạ Diên Điệp rồi nói: "Chỉ là nơi bọn họ tìm phòng riêng để ca hát và chơi game thôi. Vào đó ngồi nửa tiếng, tôi sẽ cùng cậu đi về."

Hạ Diên Điệp khẽ cau mày, giơ tay muốn lấy kính lại: "Tôi đi cùng cậu, không phải cậu đi cùng tôi."

"Ồ, được rồi, vậy cậu ở lại với tôi."

Du Liệt khẽ cười, cầm kính lắc lắc: "Đây là "con tin", đợi cậu đi cùng tôi vào trong thì tôi sẽ trả lại cho cậu."

Hạ Diên Điệp: "…"

Sao lại có một đại thiếu gia ấu trĩ thế này chứ?

Hạ Diên Điệp chưa từng đến những nơi như vậy, nhưng phòng riêng mà Cao Đằng đặt lại ở tận cuối. Cô và Du Liệt đi không biết bao nhiêu khúc quanh, nghe vô số tiếng quỷ khóc sói gào.

Nghe tới mức Hạ Diên Điệp hơi nghi ngờ nhân sinh: "Cậu không gạt tôi đấy chứ?"

"Tôi lừa cậu cái gì?"

"Cậu có chắc đây là quán karaoke mà cậu nói, chứ không phải…"

"Hú!"

Một tiếng hú khó mà phán đoán được trạng thái tinh thần đột nhiên tràn ngập toàn bộ hành lang thông qua hệ thống loa.

Hạ Diên Điệp dừng bước, cất giọng chậm rãi không chút biểu cảm: "… Không phải nhà ma chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!