<!-- 1 -->
Giọng điệu của Đinh Gia Trí không hề che đậy chút nào.
Dưới sảnh của khu giảng đường, học sinh đi qua đều có thể nghe được, rất nhiều người kinh ngạc dừng chân lại, quăng ánh mắt phức tạp hoặc ngạc nhiên tới.
Trùng hợp là Cao Đằng và Diêu Hoằng Nghị cũng đang bước lên cầu thang, hai người dừng lại trên thềm nghỉ, liếc mắt nhìn nhau. Cao Đằng cau mày, kéo cậu ta lại với vẻ tâm sự nặng nề, lúc này hai người mới sánh vai đi lên lầu. <!-- 1 -->
"Đừng có bày ra cái bộ mặt thâm trầm như vậy, không hợp với bề ngoài thiểu năng của cậu đâu." Diêu Hoằng Nghị bắt đầu trào phúng. <!-- 1 -->
Nhưng điều làm cậu ta ngạc nhiên là Cao Đằng bình thường nghe vậy sẽ dựng lông lên, giờ đây chỉ lườm cậu ta một cái, má miệng ra rồi lại ngậm lại.
Diêu Hoằng Nghị nhíu mày: "Rốt cuộc cậu uống nhầm thuốc gì vậy? Từ sáng Chủ nhật đã biến thành thế này. Sao nào, gia đình anh Liệt giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó đã đả kích cậu lớn thế à?"
"Đừng nói linh tinh, không phải như vậy…"
Cao Đằng vừa cao giọng lại thấy học sinh khác từ trên lầu xuống đi ngang qua nên nuốt vào trong.
Đợi đối phương đi xuống, cậu ta mới quay lại: "Vốn không phải đơn giản như bọn họ nghĩ, nếu thật sự chỉ giúp đỡ thôi thì đã tốt."
"Không đơn giản? Sao lại không đơn giản?"
"Trước đó chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi ư? Tháng trước ở trung tâm thương mại phố đi bộ Tây Thái tớ đã nhìn thấy một người có bóng lưng cực kỳ giống anh Liệt, lại còn đang đi dạo phố cùng cô gái nào đó."
"Tớ biết mà, chẳng phải anh Liệt thừa nhận đó là cậu ấy sao?"
"Thừa nhận cái gì! Cậu biết cô gái kia là ai không?"
"?"
Diêu Hoằng Nghị dừng lại, đứng ở đầu cầu thang: "Nhìn phản ứng này của cậu, không phải là học sinh nghèo vượt khó đấy chứ?"
"Đúng vậy."
Cao Đằng đáp, sau đó vội vã hạ giọng: "Tôi đã nói mà, tối hôm đó ở nhà anh Liệt, tôi đang nghĩ sao bóng dáng của cậu ta lại quen thuộc như vậy. Lần ở Tây Thái kia, cậu ta mặc cái váy gần giống như vậy, nhưng bên trong có thêm cái áo sơ mi trắng, mà hôm đó Hạ Diên Điệp cũng buộc tóc đuôi ngựa. Vì thế lúc đó tớ vốn không thể nhận ra được."
Lúc này, vừa khéo hai người đi tới trước cửa lớp 11/1.
Đứng ở cửa sau của phòng học, nhìn bóng người đang nằm ngủ gục trên bàn không đi chạy bộ kia, Diêu Hoằng Nghị gật đầu: "Khó trách."
"?"
Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Cao Đằng "Sao cậu lại phản ứng như vậy?", "Khó trách cái gì?", "Mẹ kiếp! Chẳng phải chuyện này khiến người ta rất ngạc nhiên, không hề hợp lý ư?", Diêu Hoằng Nghị tiến vào phòng học.
Cậu ta đi thằng về phía chiếc bàn cuối lớp, ở gần cửa sổ kia.
"Anh Liệt?"
"…"
"Anh Liệt?"
"…"
Người nằm ngủ trên bàn vẫn bền lòng vững dạ, cái gáy trắng lạnh ở dưới tầng tóc rối hơi nghiêng đi một chút, lấy đó để biểu thị sự chán ghét "Không muốn để ý", "thức thời thì nhanh cút đi".
Diêu Hoằng Nghị: "Hạ Diên Điệp đang bị Đinh Gia Trí chặn ở tầng 1."
Ba giây trôi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!