<!-- 1 -->
Sau khi Hạ Diên Điệp dứt lời.
Giữa hai người, hành lang được bóng đêm bao phủ đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Nếu không phải đôi mắt đen nhánh của Du Liệt thoáng thất thần nhưng vẫn vô thức nhìn vào mắt cô, cúi người gần trong gang tấc không cho phép cô di chuyển, có lẽ Hạ Diên Điệp đã cho rằng anh không nghe thấy mình nói gì. <!-- 1 -->
Chỉ mấy giây nhưng lại dài vô cùng. <!-- 1 -->
Hạ Diên Điệp nhìn thấy yết hầu trên chiếc cổ thon dài của chàng trai đang chậm rãi di chuyển lên xuống, sau đó Du Liệt lui lại như muốn né tránh hơi thở của cô.
"Hạ Diên Điệp…" Giọng của Du Liệt đột nhiên khàn khàn, giống như đùa cợt nhưng lại mang theo chút run rẩy trầm thấp từ lồ ng ngực.
"Hồ Ly từ trên núi xuống, lá gan đều lớn như cậu sao?"
Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt không chớp mắt: "Tôi không đùa với cậu."
"Vậy cậu biết cậu đang nói gì không?"
"Không biết, cũng không quan trọng, trước đây trong mỗi bước đi tôi đều cẩn trọng dè dặt, bỗng nhiên đêm nay muốn đánh cược một phen." Hạ Diên Điệp nhìn qua Du Liệt, khóe môi thiếu nữ đột nhiên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Ánh mắt Hồ Ly sắp đâm thẳng vào đáy lòng anh: "Du Liệt, cậu sẽ để tôi thua sao?"
"..."
Áo sơ mi mỏng manh không thể giấu được lồ ng ngực đang phập phồng dữ dội của Du Liệt.
Anh nhìn cô với ánh mắt hung dữ: "Nhưng tôi không muốn để cậu bị người ta đàm tiếu."
"Tôi vốn đã bị đàm tiếu rồi."
Hồ Ly nhỏ cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay trắng nõn của mình vẽ một vòng bên eo Du Liệt rồi lại vỗ nhẹ vào cổ tay mình.
"Có thấy gì không?"
Thiếu nữ ngước mắt, nhẹ giọng hỏi anh.
Khóe mắt Du Liệt thoáng run rẩy: "Cái gì?"
"Dây."
Dường như Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy mình thế này quá ngây thơ, không nhịn được khẽ cười.
Đuôi mắt Hồ Ly hơi cong cong: "Đã buộc chặt rồi, không cởi được. Dù cậu không muốn thì tôi cũng sẽ trói chặt cậu."
"..."
Du Liệt yên lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trong mắt mình.
Thế giới như được lấp đầy bởi sự tĩnh mịch, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng dịu dàng mê hoặc, Du Liệt khó mà kiềm chế được sa vào đó. Cảm xúc nơi đáy mắt cô như hồ nước mùa xuân tràn về phía anh. Du Liệt lập tức bừng tỉnh, nghe thấy nhịp tim bị mình che giấu đã lâu đập rộn ràng tự lúc nào.
Du Liệt rũ mắt xuống.
Anh khẽ mỉm cười như bị tước vũ khí đầu hàng, nói câu gì đó.
Đúng lúc này, âm thanh bên ngoài lại nổi lên khiến câu nói kia bị chìm nghỉm. Hạ Diên Điệp nghe không rõ, cô nhíu mày nghiêng đầu ghé tới gần anh: "Cậu nói cái gì?"
Du Liệt điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi liếc qua Hạ Diên Điệp: "Tôi nói rằng tôi thua cậu rồi, Hồ Ly."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!