Chương 30: (Vô Đề)

<!-- 1 --> Đây là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp đi xe bus, bỏ tiết tự học rồi đi một mình cả quãng đường dài ngoài khu biệt thự.

Đi nhiều tới mức cô cảm thấy cái chân sắp không phải của mình nữa, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy cảnh đêm bị thiêu đốt bên ngoài biệt thự.

"…"

Ngửa đầu nhìn ánh đèn chiếu xuống qua bầu trời đêm, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nâng kính lên. <!-- 1 --> Dù đứng cách đó hơn trăm mét, cô vẫn có thể nghe được tiếng nhạc và tiếng huyên náo reo hò vang lên trong vườn hoa. Nếu không phải giữa các biệt thự trong khu này đều có khu vực trồng cây cảnh lớn, chín mười giờ đêm rồi còn ồn ào như vậy, dù là biệt thự của Du Hoài Cẩn cũng sẽ bị hàng xóm gọi điệu khiếu nại làm mất trật tự khu dân cư. <!-- 1 --> Hạ Diên Điệp hiểu đạo lý này.

Du Hoài Cẩn đúng như những gì cô nhìn thấy, có vô số thành tích, danh vọng, lời khen và tài sản, … Tất cả đều nằm trên quy tắc của xã hội loài người, cái gì cần có ông ấy đều có.

Trên đời này không có thẩm phán đạo đức nào có thể phán tội được Du Hoài Cẩn, cũng không có gì có thể khiến một người đàn ông như vậy hối hận.

Trừ một người y hệt.

Trong năm ngày như sống trong địa ngục kia, phải chăng Du Liệt đã kết luận được như vậy?

Anh định để bản thân sa đoạ và đày ải chính mình, bởi Du Liệt biết mình chính là cách duy nhất để lăng trì Du Hoài Cẩn.

[Tôi và ông ta đều là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ tôi.]

Ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ run lên, tựa như lại nghe thấy giọng nói uể oải tự giễu của thiếu niên một lần nữa.

Cũng có lẽ.

Đối tượng chịu trừng phạt anh chọn từ trước đến giờ không chỉ có mình Du Hoài Cẩn, mà còn có cả bản thân. <!-- 1 --> Hạ Diên Điệp siết chặt ngón tay, chặt tới mức trở nên căng cứng. Cô hít sâu một hơi, đi thẳng về phía biệt thự náo nhiệt đang reo hò ầm ĩ ở cách đó không xa.

Cổng biệt thự mở rộng.

Ngoài cổng có không biết bao nhiêu chiếc xe đậu ngang đậu dọc, xe thể thao, xe máy đủ màu sắc, vừa cá tính vừa độc đáo, chật kín tới mức len vào giữa làn xe cũng khó. Trong đó có mấy chiếc đỗ rất lớn mật, ngay cả bãi cỏ nhành hoa mà chú Du thường tự mình chăm sóc ở ngoài cửa cũng bị xô đổ cả mảng. Hạ Diên Điệp chỉ liếc nhìn rồi cau mày chuyển tầm mắt.

Lái được xe tới đây, hiển nhiên buổi party hôm nay không chỉ có học sinh của trường trung học phổ thông Tân Đức, có lẽ còn một số cậu ấm cô chiêu chơi cùng anh cũng được gọi tới.

Cũng không loại trừ khả năng là người mà Cao Đằng dẫn tới.

Hạ Diên Điệp vừa nghĩ vừa vòng qua đống xe để lộn xộn bên ngoài biệt thự, khó khăn đi tới cổng biệt thự. Lúc cô dừng lại quay đầu nhìn, trong bụng còn nghĩ nếu đêm nay chú Du trở về, chắc sẽ bị Du Liệt làm giận điên lên.

Hạ Diên Điệp đang định đi qua cổng.

"Tiểu Điệp, sao hôm nay cháu lại về sớm vậy?" Giọng nói của dì Triệu đột nhiên vang lên ở một góc sân trước. Vừa dứt lời, bà ấy cũng ấy cũng đi tới trước mặt Hạ Diên Điệp.

"May mà dì nhìn camera giám sát, chắc cửa trước không vào được rồi. Đi thôi, dì đưa cháu đi vào theo đường cửa hông." Dì Triệu nói, sau đó kéo Hạ Diên Điệp đi về phía cửa hông ở bên cạnh biệt thự.

Hạ Diên Điệp hoàn hồn, đuổi theo: "Bọn họ đang chơi tưng bừng trong đó ạ?"

"Nào chỉ có chơi tưng bừng, có thể nói là điên cuồng luôn ấy. Dì thấy bây giờ A Liệt đang quyêt tâm muốn trở mặt với ông chủ."

Dì Triệu than thở: "Ông chủ cũng thật là, biết rõ A Liệt vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa Vân Hoan phá hoại hạnh phúc gia đình họ, lại còn để cho cô ấy vào sống trong chỗ năm xưa bà chủ ở. Sao cậu ấy có thể đồng ý được chứ?"

Dì Triệu dừng bước, cảm thấy thiếu nữ mình đang kéo đi khựng lại, bà ấy quay đầu: "Sao vậy Tiểu Điệp?"

"Vân Hoan là… người phá hoại hạnh phúc gia đình cậu ấy?" Hạ Diên Điệp hơi kinh hãi: "Lúc dì, lúc mẹ Du Liệt qua đời…"

Sắc mặt dì Triệu thay đổi, kịp phản ứng.

Lúc này trong vườn hoa là tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng cười đùa tràn ngập trong bóng đêm. Bà ấy do dự một lúc, sau đó không hề cố kỵ nói: "Quên mất năm nay cháu mới tới, không hiểu rõ chuyện trong nhà ông chủ và A Liệt. Việc này cũng chẳng phải bí mật trong Khôn Thành này, chỉ là chẳng ai dám không nể mặt mũi của ông chủ nên khi ở bên ngoài mới không nhắc tới."

Hạ Diên Điệp khẽ c ắn môi dưới, đi theo dì Triệu về phía cửa hông: "Mẹ Du Liệt… Vì sao Du Liệt nói bà ấy qua đời là do sai lầm của cậu ấy và chú Du ạ?"

"Chuyện của chủ nhà, bọn dì cũng không dám quản hay hỏi, chỉ biết khi đó ông bà chủ ly hôn, sau đó không lâu bà chủ tới sa mạc thì xảy ra chuyện. Sau này, A Liệt luôn trưng bộ mặt khó đăm đăm khi gặp ông chủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!