<!-- 1 -->
Ấn tượng đầu tiên của Hạ Diên Điệp về Vân Hoan rất đơn giản, đó là đẹp.
Tuy bà ấy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng bạn có thể tưởng tượng cho dù bà ấy sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, thì khí chất đó vẫn còn nguyên vẹn, toát lên vẻ đoan trang và điềm đạm.
Cô không thể giải thích lý do, cũng không thể nói chi tiết, nhưng chỉ cần nhìn thôi là đã trầm trồ rồi. <!-- 1 -->
Cảm giác này khiến Hạ Diên Điệp vô thức cảm thấy mình đang phản bội. <!-- 1 -->
Do đó, cô rời mắt, nhìn Du Liệt.
Cô từng thấy Du Liệt nổi giận, lúc ở sân bóng rổ sáng trưng. Tất cả sự cáu kỉnh và dữ tợn bùng nổ dưới vỏ bọc tuấn tú hờ hững kia khiến người khác nhìn mà giật mình.
Nhưng bây giờ lại khác.
Anh như núi lửa phun trào trước mắt, khác hẳn với biển sâu, tuy trông tĩnh lặng nhưng lại đang sục sôi ở độ sâu mấy nghìn mét.
Thật ra sau khi chuyển đến đây chưa đầy một tháng, Hạ Diên Điệp đã cảm nhận được điều đó rồi. Chú tài xế nói "ông bà chủ thường xuyên đi công tác, hiếm khi ở nhà", đó chỉ là lời nói dối để tạo ra sự yên bình giả tạo thôi.
Sự thật là, ngoài biệt thự này ra, Du Hoài Cẩn và Vân Hoan còn có một ngôi nhà khác thuộc về họ.
Còn đây là nơi ở của Du Liệt và người mẹ đã khuất, mà người phụ nữ đã chiếm vị trí của mẹ anh không được phép bước vào.
Hạ Diên Điệp không biết đây là thỏa thuận giữa hai bố con, hay chỉ là thói quen ngầm.
Cô chỉ biết, vào hôm nay, sự cân bằng như sợi dây cheo leo trên vách núi của gia đình này đã bị phá vỡ.
Ngay trước mặt cô.
"Xin lỗi, A Liệt." Có lẽ Vân Hoan vừa bước ra cũng không ngờ Du Liệt lại đột ngột quay về vào lúc này, nên hơi ngẩn ra.
Bà ấy vén lọn tóc xoăn nhẹ ra sau tai, nở nụ cười dịu dàng và đúng mực: "Tôi để quên một tập tài liệu, đang chờ bố cháu lấy, sau khi xong tôi sẽ đi ngay, được không?"
"…"
Trong tay áo nỉ màu xanh đậm, bàn tay đang buông thõng bên người thiếu niên nắm chặt lại.
Mạch máu màu xanh nhạt gồ lên trên mu bàn tay anh.
Mấy giây sau, có người bước xuống cầu thang.
Trong mắt Du Liệt là sự khó chịu và bực bội sắp bùng nổ, anh lạnh lùng ngước mắt, nhìn bóng dáng mơ hồ đang bước xuống tầng qua bức bình phong chạm rỗng.
Tuy anh nói về người phụ nữ mặc váy đỏ.
Nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về phía Du Hoài Cẩn.
"Nếu bố tôn trọng bà ấy, chắc bố cũng biết mình không xứng đứng ở nơi này."
Giọng Du Liệt trầm và lạnh như băng, ngay từ câu đầu tiên đã không còn đường nào để xoa dịu nữa.
Sắc mặt của Hạ Diên Điệp đang đứng sau lưng anh cũng thay đổi.
Quả nhiên.
Du Hoài Cẩn khựng lại ở đầu cầu thang, nén giận rồi đi vòng qua bức bình phong: "Du Liệt, con chú ý thái độ và văn hóa của mình với người lớn."
"Thái độ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!