<!-- 1 -->
"…"
Sau khi Du Liệt dứt lời, vừa hoàn hồn lại, Hạ Diên Điệp bỗng quay người đi. Nhưng cho dù đang đưa lưng về phía người đằng sau, cô vẫn cảm nhận được mặt mình bất giác nóng bừng.
Chẳng biết là anh có nhận ra, trong khoảnh khắc đó cô không kịp che giấu sự hoảng hốt. Lại một lần nữa, cô bỏ chạy trước đôi mắt như thủy triều dưới ánh trăng của anh. <!-- 1 -->
Nhưng lần này lại không có lối đi cho khán giả nào để cô trốn thoát. <!-- 1 -->
… Thang cuốn dài dằng dặc không có điểm dừng.
Còn anh vẫn ở sau lưng cô.
Hạ Diên Điệp chưa bao giờ ngờ cuộc sống lại khó khăn đến thế, thang cuốn có độ cao năm tầng, nếu cô cứ im lặng thì đúng kiểu thể hiện rằng cô đang chột dạ.
Lần đầu tiên cô hối hận.
Sau khi thang cuốn chạy thêm một tầng, cuối cùng Du Liệt sau lưng Hạ Diên Điệp mới nói bằng giọng biếng nhác: "Không quay đầu lại nhìn à? Đến khi đi hết năm tầng, tôi không muốn xuống rồi đi cùng cậu chuyến nữa đâu."
Hạ Diên Điệp để lại cho anh một bóng lưng dứt khoát: "Tôi sợ độ cao, không nhìn."
"…"
Tiếng cười khẽ vang lên sau lưng cô.
"?" Hồ ly nhỏ im lặng giây lát, quay đầu lại.
Cô thấy hàng mi dài của Du Liệt đang nhướng lên khỏi khóe mắt, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy ý cười, khiến cô ảo tưởng về sự dịu dàng của anh.
Thấy cô ngoái lại, Du Liệt nhẹ nhàng nói: "Cứ nghĩ tôi đùa với cậu cũng được."
Hạ Diên Điệp gượng gạo giả ngu: "Sao cơ?"
"…" Du Liệt nhìn cô.
Ánh nhìn đó gần như đang bảo cô được voi đòi tiên, nhưng không hề hung dữ hay lạnh lùng chút nào.
Hạ Diên Điệp chột dạ, đang định quay đầu lại.
Du Liệt đã rời mắt: "Không sao."
Anh hơi nghiêng người sang bên cạnh, vẫn đặt tay trên tay vịn, nhìn ra ngoài tấm kính: "Cậu nhìn đi, thấy cao không?"
Hạ Diên Điệp vô thức nhìn theo.
Lúc này thang cuốn đã chạy hết ba tầng, vẫn đang đi lên, bên ngoài cầu thang nghiêng, trừ tấm kính trong suốt cao hơn tay vịn một khoảng ra thì không còn vật cản nào nữa, tầm mắt rất khoáng đạt.
Vào những ngày cuối tuần thế này, lượng khách trong trung tâm thương mại ở tầng một sẽ đạt mức cao nhất.
Cô có thể thấy được tầng nào cũng rộng rãi và đẹp đẽ, đám đông bên dưới hết sức nhộn nhịp ồn ào, mọi người đi cùng nhau, có người cười, có người giận dữ, bầu không khí sôi nổi lan khắp nơi.
Hạ Diên Điệp chăm chú nhìn một lúc lâu.
Trong lúc đó Du Liệt lại nhìn cô, khi cô nhìn biển người bên dưới, lần đầu tiên anh trông thấy vẻ bất lực và ngơ ngác trên mặt hồ ly nhỏ.
Cô như đứa trẻ đi lạc trong màn sương rợp trời, bị ngã nhưng vẫn cố chấp tiến về phía trước.
… Khiến bạn không kìm được mà đi theo cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!