Chương 21: (Vô Đề)

<!-- 1 -->

Cuộc thi đấu bóng rổ dành cho nam sinh cấp 3 chính thức bắt đầu vào trung tuần tháng 11.

Trận đấu này là thi vòng trường, mỗi khối sẽ cử ra một đội không phải thành viên của đội bóng rổ trường tham gia, đấu luân lưu 2-2, đội chiến thắng hai trận sẽ lấy được tư cách đại diện trường cùng đi thi với đội bóng rổ của trường.

Kiều Xuân Thụ kéo Hạ Diên Điệp đi xem trận đấu lớp 11 đấu với lớp 12.

Thời gian đấu bóng rổ thường vào chiều thứ Bảy. Trường học phá lệ cho học sinh được chọn tự học hoặc đi xem đấu bóng vào buổi chiều. <!-- 1 -->

Nếu không phải bị Kiều Xuân Thụ kéo đi, chắc chắn Hạ Diên Điệp sẽ chọn cái trước, nói không chừng sẽ đến thư viện. Ánh nắng tươi sáng chiếu lên bàn, trong phòng đọc của thư viện vô cùng trống trải và vắng lặng, tiếng lật giấy cũng yên tĩnh, trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi thơm của sách. <!-- 1 -->

Ngẫm lại cứ thấy hạnh phúc như đang nằm mơ.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể trở thành một trong những thành viên của "đại quân đi xem thi đấu" nhốn nháo này.

Hạ Diên Điệp thở dài, đi theo Kiều Xuân Thụ tới cầu thang dẫn vào sân bóng rổ, rẽ một cái đã xuất hiện trong khán đài.

"Ê, đi về phía trước đi. Đằng sau thì xem được gì! Tớ bảo đội bóng rổ chiếm vị trí ở hàng đầu tiên giúp rồi." Kiều Xuân Thụ là fan trung thành của đội bóng, sau khi tiến vào sân, ánh mắt cô ấy sáng rực lên chẳng khác nào bóng đèn, kéo Hạ Diên Điệp chạy về hàng đầu tiên.

Đến cũng đã đến rồi, Hạ Diên Điệp không muốn phá hỏng sự hưng phấn của cô ấy, nên cũng đi theo ngồi xuống hàng phía trước.

Đây là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp chính thức tiến vào sân bóng rổ, trước đó cô từng đi ngang qua cửa, nhưng cũng chỉ liếc nhìn sơ qua. Có lẽ lúc đó không có cuộc thi nào, chỉ có đội bóng rổ trong trường tới luyện tập. Ánh đèn trên trần nhà cũng không chói lọi như lúc này, nó chiếu lên sàn gỗ phản quang của sân vận động làm người ta thấy chói lọi tới chảy cả nước mắt.

Đột nhiên khiến Hạ Diên Điệp cảm thấy mấy trận thi đấu trên tivi không được chân thật lắm.

Cô dời mắt không nhìn trần nhà nữa mà nhìn về phía giữa sân.

Có thể nhìn ra được trường học rất coi trọng cuộc thi đấu vòng tròn này.

Tuy chỉ là trận đấu tuyển chọn của trường, nhưng ở khán đài đối diện chỗ Hạ Diên Điệp ngồi còn giăng một hàng chữ "khu vực ban giám khảo" được tạo ra từ dây đỏ và vàng.

"Đó là vị trí dành cho lãnh đạo trường và giáo viên chủ nhiệm. Nghe nói hôm nay có lãnh đạo trong thành phố tới xem thi đấu, còn có cả đài truyền hình tới quay nữa." Kiều Xuân Thụ đụng nhẹ vào cánh tay Hạ Diên Điệp, mỉm cười đầy tự hào: "Sao nào? Tuy thành tích tổng thể của trường chúng ta không quá tốt, nhưng phần giải trí vẫn rất mạnh, lợi hại không?"

"Ừm, lợi hại."

Hạ Diên Điệp lấy một chiếc mp5 trong túi ra.

Đây là chú lái xe nhà họ Du đưa cho cô vào một tháng trước, nói là nhận được điện thoại của thầy Miêu, biết máy nghe nhạc cũ mà Hạ Diên Điệp dùng để nghe tiếng Anh đã bị đập nát, sau khi báo lại với chú Du đã cố ý mua về cho cô.

Bên trong còn có toàn bộ tài liệu và file nghe môn tiếng Anh của ba năm cấp 3. Bây giờ, Hạ Diên Điệp gần như luôn mang nó theo người.

"Tớ không muốn làm cậu mất hứng, nếu lát nữa không xem tiếp được…" Hạ Diên Điệp có chút do dự, tiếp đó hờ hững hỏi ý kiến của Kiều Xuân Thụ: "Cậu có để ý chuyện tớ luyện nghe tiếng Anh không?"

Kiều Xuân Thụ ngạc nhiên tới mức trợn tròn mắt, lập tức nhào vào lòng Hạ Diên Điệp cọ cọ: "Hu hu hu, chuyện này mà còn phải hỏi ý tớ. Bảo bối Tiểu Hồ Điệp, cậu đúng là quá tốt."

"…"

Hạ Diên Điệp suýt nữa bị cô ấy ôm ngạt thở.

Cũng may trước khi Hạ Diên Điệp kịp giãy dụa cầu cứu, sân bóng rổ đã đột nhiên truyền tới tiếng hò hét rất hưng phấn, tựa như sóng triều trầm thấp dạt từ một nơi nào đó qua đây.

Kiều Xuân Thụ buông Hạ Diên Điệp ra, hai người cùng quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Có thành viên của đội bóng rổ đã kết thúc khởi động, tiến vào trong sân.

Các thành viên mặc áo bóng rổ xếp thành một hàng, năm người chính thức và một người dự bị. Trong đó có cả tên ngốc trời sinh Cao Đằng. Cậu ta đang nhảy nhót ngoắc tay ra hiệu với các khán đài xung quanh, đắc chí như con khỉ đi tuần núi vậy.

Rất nhiều tiếng la ó và tiếng cười vui vẻ vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!