<!-- 1 -->
Trường trung học phổ thông Tân Đức rất thích phô trương, từ sân vận động để học sinh toàn trường chạy bộ tới khu giảng đường có hai dãy bảng thông báo, mỗi lần có thành tích cuộc thi thì không hề che giấu, kết quả của ba khối đều được dán lên bảng thông báo.
"Cái cảm giác mà mỗi lần được điểm số của mình "hộ tống" tới dưới khu giảng đường." Sau khi chạy bộ xong, Cao Đằng liếc nhìn đám người tụ tập ở hai bên dãy bảng thông báo, nói với giọng quái gở: "Đúng là có cảm giác an toàn." <!-- 1 -->
Diêu Hoằng Nghị ở bên cạnh trêu: "Chỉ với số điểm mà cậu thi được kia đã có thể khiến cậu thấy an toàn? Yêu cầu về cảm giác an toàn của cậu cũng thấp thật đấy." <!-- 1 -->
"…"
Cao Đằng suýt nữa lườm chết cậu ta.
Cao Đằng vừa quay sang thì thấy Du Liệt từ bên cạnh đi tới, cậu ta vui mừng nhướng mày: "Haiz, không sao cả, chẳng phải có anh Liệt lót dưới giúp tôi rồi sao? Cậu ấy có bao giờ thi đâu."
Diêu Hoằng Nghị cũng gật đầu: "Đúng, bảng Phong Vân đã định trước rồi."
Tất cả học sinh của trường trung học phổ thông Tân Đức đều gọi đùa bảng thông báo là bảng Phong Vân. Những cái tên xếp ngay ngắn ở ngay đầu tiên trên bảng thông báo được chia ra trái phải, bên trái là 100 người đứng đầu cả khối, bên phải là 100 người đứng cuối khối.
Từng tên từng tên tương ứng, giấy trắng mực đen, không lừa trên gạt dưới.
Cao Đằng là tuyển thủ thường trú trên bảng Phong Vân, đương nhiên là ở nửa bên phải.
Diêu Hoằng Nghị lại khá kỳ lạ, tuy bình thường trông chẳng làm được gì đàng hoàng, nhưng thỉnh thoảng vọt lên cũng có thể đứng ở nửa bên trái của bảng Phong Vân.
Còn Du Liệt thì hoàn toàn ngẫu nhiên, hồi lớp 10 mỗi lần thi là sẽ nhảy giữa các bảng thông báo, mỗi lần một bảng giống như điểm danh vậy, còn chuẩn hơn cả du lịch vòng quanh thế giới.
Về phần bảng Phong Vân, anh chưa từng có mặt trên đó.
Nghĩ tới đây, Cao Đằng vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay muốn kéo Du Liệt qua: "Mau lên, anh Liệt, mau nhìn xem bản thân lần đầu có mặt trên bảng Phong Vân là cảm giác gì."
"Không đi."
Du Liệt không hề nhíu mày lấy một cái, từ chối vô cùng lạnh lùng.
"Hả? Vì sao?"
"Chuyện đã biết chắc thì có gì đáng xem đâu." Du Liệt quay mặt đi: "Không…"
Tiếng nói đột nhiên dừng lại.
Cao Đằng đợi mấy giây vẫn không thấy nói gì, vừa định quay đầu hỏi thì nghe thấy giọng nam lạnh lùng xen chút hứng thú truyền từ phía sau tới.
"Được, đi xem thử đi."
Cao Đằng: "?"
Tờ thông báo đầu tiên.
Hạ Diên Điệp cũng vừa bị Kiều Xuân Thụ lôi tới. Sau khi phổ cập thông tin về bảng Phong Vân của trường trung học phổ thông Tân Đức, Kiều Xuân Thụ bắt đầu kéo cô chen tới tờ thông báo đầu tiên, nói là muốn dẫn Hạ Diên Điệp đi "mở mang tầm mắt", chiêm ngưỡng phong thái của đại thần các môn nằm trên nửa bên trái, thuận tiện xem số thứ tự của cô luôn.
Tuy chưa được tiếp thu kiến thức của đại thần các môn, nhưng cô đã được mở mang tầm mắt về vóc dáng của người phương Bắc.
Hạ Diên Điệp khá là bất ngờ, vì cô đứng cách bản thông báo không tới một mét, cảm thấy ba tầng phía trước chẳng khác nào núi, chắn trước mặt cô tựa như trời tối vậy.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tuy Kiều Xuân Thụ nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng vóc dáng không cao, cũng chẳng chen được vào bên trong. Hai người chỉ đành đứng bên ngoài, nhón chân chờ có một khe hở.
Chờ một lúc, Hạ Diên Điệp chợt nghe thấy phía sau cách đó không xa có một giọng nam tới gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!