<!-- 1 -->
Hạ Diên Điệp hỏi đường tới phòng y tế của trường nhưng tới nơi mới phát hiện nơi này khoá cửa, không biết đã tan làm hay bác sĩ trực ban của trường đi ăn cơm tối rồi.
Cô không muốn chờ mất công nên đành về phòng học trước.
Vừa bước vào cửa lớp 11/1 thì trên bàn học của mình cách đó không xa có thêm một cái túi giấy. <!-- 1 -->
"Đây là cái gì?" Hạ Diên Điệp tò mò đứng bên cạnh bàn, hỏi Kiều Xuân Thụ. <!-- 1 -->
Cô ấy nhún vai: "Tớ cũng không biết, tớ đi vệ sinh về đã thấy nó được đặt trên ghế của cậu rồi."
"…"
Hạ Diên Điệp mở túi giáy ra, do dự giây lát, cô giơ tay lấy đồ bên trong ra.
Cái chai tròn vo… là I
-ốt sát trùng.
Một túi tăm bông khử trùng.
Một cuộn băng gạc.
Hạ Diên Điệp: "?"
Mà lúc này, Kiều Xuân Thụ thấy trên cánh tay trắng nõn của thiếu nữ có một vết thương đáng sợ, sắc mặt cô ấy cũng thay đổi: "Vết thương này của cậu… là ai làm?"
Hạ Diên Điệp đang cầm cái chai cũng không có tâm trạng nghĩ đến những việc khác. Nghe vậy, đầu ngón tay của cô gẩy một cái, con ngươi không cảm xúc khẽ ngước lên, mỉm cười thẹn thùng sau mắt kính.
"Lúc đi lên bậc thang tớ không để ý nên bị ngã một phát."
"Ngã nặng như vậy ư? Đi phòng y tế chưa?" Kiều Xuân Thụ sốt ruột suýt đứng bật dậy.
"Đi rồi, nhưng không có ai ở đó." Hạ Diên Điệp lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó xoay cổ tay, đưa lọ i
-ốt cho Kiều Xuân Thụ: "Nhưng cũng không cần đi nữa."
Lúc này, Kiều Xuân Thụ mới nhìn rõ đồ mà Hạ Diên Điệp lấy từ trong túi giấy ra là gì, cô ấy hơi sửng sốt: "Sao lại trùng hợp vậy? Cậu vừa ngã đã có người đưa thuốc ngoại thương cho cậu?"
"Đúng là trùng hợp thật." Thiếu nữ nhìn lại, nhẹ nhàng đẩy kính mắt lên.
Cô như vô ý liếc nhìn về hướng hai người ngồi ở bàn phía sau.
Kiều Xuân Thụ được nhắc nhở, cô ấy đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ ra cảnh giác nhìn hai tên con trai ngồi bàn phía sau: "Chắc là hai cậu nhìn thấy ai để đây đúng không?"
"…"
Hai người kia liếc nhìn nhau.
Một trong hai ho nhẹ rồi dựng thẳng sách giáo khoa lên học từ vựng, người còn lại đang định học theo thì bị Kiều Xuân Thụ đặt tay lên sách, đập quyển sách đang dựng được một nửa xuống.
"Bộp" một tiếng vang vọng.
Kiều Xuân Thụ híp mắt lại: "Nói."
Nam sinh bàn phía sau: "…"
Giằng co mấy giây, cuối cùng nam sinh bàn phía sau giơ tay đầu hàng: "Nhìn thấy nhưng người kia không cho nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!