Chương 21: (Vô Đề)

Hồ Tử Thất tin rằng, cho dù bên cạnh Minh Tiên Tuyết có c.h.ế. t thêm trăm người, vị công tử này vẫn có thể giữ được thân thanh khiết, áo trắng tựa tuyết, chưa từng dính vấy máu.

---

Gã tướng số kia dù mang đầy nghiệp ác, nhưng trông lại như một kẻ biết lễ nghi, cung kính cúi chào Minh Tiên Tuyết:

"Công tử, xin thứ lỗi."

Minh Tiên Tuyết khẽ cười, hỏi: Vị này là?

Vương phi thấy Minh Tiên Tuyết đến, vội lau đi lệ nơi khóe mắt, đứng dậy chỉnh trang dung nhan, khôi phục lại dáng vẻ cao quý, đoan trang của một vương phi.

Bà quay sang giới thiệu:

"Vị này là đại sư Lôi Khôn Tử, danh tiếng lẫy lừng ở kinh thành, tinh thông thuật tướng số và đạo pháp, đến mức đạt cảnh giới tuyệt đỉnh."

Minh Tiên Tuyết chắp tay cung kính nói:

"Đại sư, xin kính lễ."

Lôi Khôn Tử vội đáp:

"Vương phi quá khen, lão phu chỉ là hiểu chút ít về tướng số và đạo pháp, không đáng nhắc tới."

Minh Tiên Tuyết mỉm cười, rồi quay sang Hồ Tử Thất, khẽ gật đầu. Hồ Tử Thất lập tức hiểu ý, nâng hai tay, bưng tới một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.

Hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp, hương thơm thanh nhã của mực tàu lập tức lan tỏa khắp không gian.

Trong hộp, một chồng kinh thư được chép tay đặt ngay ngắn.

Vương phi nhìn qua đã nhận ra nét chữ trên những trang kinh ấy – ngay ngắn, đậm nét, uyển chuyển mà mạnh mẽ, chính là nét bút của Minh Tiên Tuyết.

Dĩ nhiên bà hiểu rất rõ nét chữ này, vì trước đây bà thường lấy cớ cầu phúc, ép Minh Tiên Tuyết chép kinh, đôi khi còn bắt chép đến hàng vạn trang.

Xong rồi lại đốt đi, chẳng qua chỉ để hành hạ Minh Tiên Tuyết.

Giờ đây, khi Minh Tiên Tuyết tự nguyện chép kinh tặng cho thế tử cầu phúc, trong lòng vương phi không những không cảm kích mà còn cho là hắn đang ngầm mỉa mai mình.

Trên khuôn mặt vương phi thoáng hiện nét lạnh lẽo.

Nếu không phải vì Minh Tiên Tuyết, A Tuấn và A Đạt làm sao có thể c.h.ế. t thảm? Làm sao có thể hóa thành lệ quỷ? Làm sao có thể ám hại Tiên Thịnh? Giờ đây hắn còn giả nhân giả nghĩa đến khóc thương! Thật đáng giận! Thật đáng hận!

Minh Tiên Tuyết điềm tĩnh nói:

"Vương phi, thế tử là người nhân đức, tất sẽ có trời phù hộ, tin rằng chẳng bao lâu sẽ hồi phục."

Vương phi khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp:

"Có đại sư Lôi Khôn Tử ở đây, Tiên Thịnh nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn."

Minh Tiên Tuyết cảm nhận được sự lạnh nhạt và xa cách từ vương phi, bèn nói vài lời khách sáo rồi đứng dậy từ biệt.

Thấy Minh Tiên Tuyết rời đi, vương phi đóng cửa phòng, quay lại nói với đại sư Lôi Khôn Tử:

"Đại sư, ngài nhất định phải cứu Tiên Thịnh! Nếu ngài cứu được mạng của thế tử, ta nguyện dốc hết mọi thứ để đền đáp ân huệ của ngài!"

Lôi Khôn Tử vuốt râu trầm tư nói:

"Thế tử bị tà ám nhập thân. Thông thường, chỉ cần trừ tà đúng lúc, lẽ ra không có gì đáng ngại. Nhưng lần này tà ám lại có mối dây oan nghiệt sâu xa với thế tử, nên việc trừ bỏ không phải dễ dàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!