Chương 19: Diệt khẩu

Cảm giác kỳ lạ này khiến Hồ Tử Thất có chút ngẩn ngơ, gần như quên mất vết thương trên người, chỉ tập trung cảm nhận dấu vết của cây trâm gỗ cùng thuốc mỡ lưu lại trên da.

Y khẽ nheo mắt, cười tinh ranh, nói:

"Công tử chớ trách nhầm ta. Ta nào có can thiệp vào nhân quả của ngài? Chúng ta vốn đã có duyên phận với nhau. Ngài cứu mạng ta, ấy là nhân, nên ta đến tìm ngài, bầu bạn cùng ngài, ấy là quả."

"Ta thực sự đã cứu ngươi sao?"

Minh Tiên Tuyết mỉm cười hỏi.

Tất nhiên rồi. Hồ Tử Thất bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn,

"Ngài không tin đây là sự thật sao?"

Đương nhiên tin. Minh Tiên Tuyết dịu dàng cười đáp:

"Ta tin lời ngươi như tin vào vết thương này của ngươi vậy."

***

Vương phi vừa bị Vương gia trách mắng thì tin tức liền lan đến tai Thế tử.

Thế tử nghe được liền đứng bật dậy, một cước đá văng bàn trà bên cạnh.

"Phụ vương sao có thể đối xử với mẫu phi như vậy?"

Thế tử phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quyền, trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ, lập tức đổ lỗi cho Minh Tiên Tuyết.

"Chắc chắn là tên tiện chủng đó đã nói gì với phụ vương!" Thế tử nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Hắn là tiện chủng, xuất gia rồi cũng không chịu yên ổn, dám kích động ly gián ta và phụ vương!

Đúng lúc ấy, một thị vệ vội vã vào báo tin, giọng nói mang theo chút khẩn trương:

"Thế tử, thê tử của A Đạt và A Tuấn đến rồi."

A Đạt và A Tuấn vốn là hai gia nô của Thế tử, thân hình vạm vỡ, gan dạ, thường thay Thế tử làm những việc đàn áp dân lành, hà h.i.ế. p kẻ yếu. Hôm nay, họ thay Thế tử làm chuyện phóng hỏa g.i.ế. c người, chẳng ngờ lại bị biển lửa nuốt chửng, mất mạng.

Nghe nói hai người thê tử của bọn họ đến, nét giận dữ trên mặt Thế tử chưa kịp tan, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bình thản ra lệnh: Cho vào.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, hai người phụ nữ từ tốn bước vào. Gương mặt họ hiện rõ nét đau thương và hoảng loạn, dường như lòng vẫn còn hoang mang vì cái c.h.ế. t bất ngờ của phu quân mình. Thế nhưng, Thế tử lại chẳng hề an ủi gì, chỉ lạnh lùng nhìn, chờ họ lên tiếng.

Hai người đứng trước mặt Thế tử, cúi thấp đầu, giọng run run:

"Thế tử, chúng nô tỳ nghe A Đạt và A Tuấn từng nói, ngài sẽ thưởng cho họ một trăm lượng vàng." Giọng nói của họ tuy nhỏ nhưng trong gian phòng yên tĩnh lại nghe rõ ràng.

Thế tử nghe vậy, nhướng mày, hờ hững liếc nhìn họ, giọng lãnh đạm:

"Ồ? Vậy bọn họ có nói vì sao ta lại cho họ một trăm lượng vàng không?"

Nghe đến đây, vẻ mặt hai người nữ nhân vốn đã đầy sợ hãi lại càng thêm kinh hoàng. Họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng lắc đầu, giọng đầy hoảng loạn:

"Không, không, chúng nô tỳ không biết gì cả, A Đạt và A Tuấn chỉ bảo sẽ có thưởng, nhưng chưa từng nói rõ là vì việc gì."

Thê tử của A Tuấn run rẩy nói:

"Thế tử, chúng nô tỳ thực sự chỉ nghe bọn họ nhắc qua về phần thưởng một trăm lượng vàng, ngoài ra họ không nói gì thêm."

Thê tử của A Đạt cũng vội vàng tiếp lời:

"Vâng, Thế tử, chúng nô tỳ thực sự không biết gì cả. Xin ngài tin tưởng, chúng nô tỳ chỉ là thân nữ nhân, chẳng hiểu những chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!