Thì ra là vậy.
Hèn chi sau khi bị những tên hắc y nhân vây đánh, y lại biến thành một con hồ ly đen sì.
Nhớ lại dáng vẻ tội nghiệp lúc đó của y, ta nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt y, chân thành dặn dò: "Vậy sau này chàng đừng sử dụng nữa, ta vẫn thích hồ ly trắng hơn, chàng biến thành đen rồi không còn đẹp nữa."
Bạch Tranh có chút tức giận, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày cũng nhăn lại: "Nàng chỉ mê mẩn sắc đẹp của ta thôi, Liễu Kim Châu, nàng thật vô lương tâm.
"25 Những tên hắc y nhân đó cũng không xuất hiện nữa. Về lai lịch của những người này, Bạch Tranh đã từng lấy ký ức của bọn họ."Những người này đều là ám vệ được nuôi dưới tay Thái Nguyên Vương thị gì đó, Kim Châu, trước kia nàng từng đắc tội với bọn họ sao?"
Thái Nguyên Vương thị, ta chỉ biết một người, đó là Vương Nhược Hoa.
Nếu không có lần ám sát này, ta suýt đã quên mất những ngày tháng ở Đông Cung rồi.
Trấn Thập Lý cách kinh thành khá xa nên rất nhiều tin tức đều đã cũ.
Ta mới biết được, sau khi ta rời đi nửa năm, Vương Nhược Hoa cũng không thể trở thành Thái Tử phi.
Mà cả tộc Thái Nguyên Vương thị gần như đã bị Lý Thời Hoằng tiêu diệt toàn bộ.
Ta chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đã như vậy, những ám vệ của Thái Nguyên Vương thị hẳn nên đi ám sát Lý Thời Hoằng chứ, tội gì phải ngàn dặm xa xôi chạy tới trấn Thập Lý?
Nhưng ta cũng không lãng phí tâm tư để lo nghĩ về những người này.
Bởi vì cách ngày thành thân của ta và Bạch Tranh càng lúc càng gần.
Lần thành hôn trước, bởi vì thân phận của Lý Thời Hoằng bí ẩn nên chỉ đơn giản quỳ lạy trước bài vị của cha mẹ ta.
Nhưng lần này, Bạch Tranh không muốn bỏ qua bất cứ bước nào.
Mồng bảy tháng ba, đại cát, thích hợp với việc gả cưới.
Người trong toàn thôn đều tới uống rượu mừng của ta.
Trong sân giăng đèn kết hoa, lọt vào tầm mắt toàn là màu đỏ vui mừng, ngay cả trên ổ gà cũng dán một chữ "hỉ
"nho nhỏ. Bạch Tranh thuê một chiếc kiệu bốn người nâng. Ta ngồi bên trong kiệu đỏ, được người nâng từ trong tiểu viện ra, đi vòng quanh thôn một vòng, rồi lại nâng trở về tiểu viện. Trên đường đi, tiếng trống chiêng vang trời, pháo nổ inh ỏi. Bước qua chậu than, sau khi đã lạy thiên địa, hỉ yến cũng chính thức bắt đầu. Người trong thôn đều lần lượt nâng chén chúc mừng ta, đến cả Xuân Tú cũng đỏ mắt:"Kim Châu, những ngày tháng sau này đều sẽ là ngày lành."
Ta gật đầu, cười đáp: "Đúng vậy."
Đến hỉ yến còn có một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi.
Mặc một thân thanh y, bộ dạng như thư sinh, rõ ràng không có râu dài nhưng lại có một chút khí chất tiên phong đạo cốt.
Hắn không phải người trong thôn Đào Hoa.
Bạch Tranh lén nói với ta: Đây là bằng hữu của y, đặc biệt từ nơi xa đến tham gia hỉ yến.
Chờ tới khi ta tìm kiếm lại lần nữa thì nam nhân trung niên kia không biết đã rời đi từ khi nào.
Chỉ là trên vị trí của hắn, để lại một viên châu màu xanh đậm.
26
Sau khi hỉ yến kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ta và Bạch Tranh.
Dưới ánh nến mờ ảo, y mặc trên mình bộ hồng y, dáng người như ngọc, vẻ đẹp tuấn mỹ phi phàm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!