Ông nheo mắt lại rồi đi vòng quanh chúng ta hai vòng.
Sau đó ông dùng giọng điệu tự cho là nhỏ nhẹ của mình nói với ta: "Nữ nhi nhà họ Liễu này, lần này cháu lại nhặt đâu ra một tướng công nữa vậy? Thậm chí còn đẹp hơn cả người lần trước nữa…
"Ta thầm than trong lòng: Ông à, ông đừng nhắc nữa mà. Nghe thấy vậy, đôi mắt đào hoa của Bạch Tranh như chìm ao nước lạnh, giọng y cũng trầm xuống. Y hỏi ta:"Người lần trước, là ai?
"21 Trên con đường từ cổng thôn về đến sân nhà, Bạch Tranh vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng. May thay, dọc đường không có ai qua lại. Khi mở cánh cổng nhà ra, con gà mái đang nằm phơi nắng giữa sân. Nghe thấy tiếng động cũng không bận tâm, mà chỉ liếc mắt nhìn qua. Nhưng ngay sau đó. Nó bỗng bay lên, toàn thân lông lá xù hết lên, vừa lăn lộn vừa chạy về phía chuồng gà..... Đúng là có tiến bộ. Ta mang đống củi từ phòng bên ra sân, rồi trải một chiếc giường nhỏ. Ta nói với Bạch Tranh đang tự mình giận dỗi:"Hôm nay ngươi cứ ngủ tạm ở đây đi nhé. Một lát nữa ta sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi những thứ cần thiết."
Từ đêm qua đến giờ, ta và Bạch Tranh gần như chưa chợp mắt.
Hiện tại, không có gì quan trọng hơn việc ngủ một giấc cả.
Bạch Tranh cũng không từ chối, chỉ ôm một chiếc chăn từ tủ trong phòng chính ra, rồi đi vào phòng bên.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Trước khi đóng cửa, y còn đặc biệt nhìn ta đang ở ngoài phòng từ trên cao với vẻ đầy ẩn ý.
Không biết tại sao, nhưng ta luôn có cảm giác biểu cảm của hắn dường như đang nói: Không được ôm ta ngủ đâu, ai bảo cô chọc giận ta, hừ!
Ta nghĩ, có lẽ là do ta thiếu ngủ nên xuất hiện ảo giác.
Vì vậy, sau khi rửa mặt đơn giản, ta liền ngả đầu xuống giường, ngủ say sưa không biết trời đất.
Khi tỉnh lại, đã là giờ Thân canh ba.
Hoàng hôn dần buông, bầu trời đầy sương.
Trong sân, Bạch Tranh đã chẻ củi xong.
Thấy ta bước ra, y làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Kim Châu, tối nay ăn gì?"
Ta thấy y dường như đã hết giận, bèn nói: "Thế thì ăn gà kho nhé?"
Bạch Tranh rụt rè gật đầu, nói: "Được!"
22
Từ đó trở đi, mỗi sáng sớm, vào giờ Mão canh một.
Ta và Bạch Tranh đều cùng ngồi trên xe bò, vượt qua mười mấy cây số để đến thị trấn bán hoành thánh.
Giữa trưa, chúng ta trở về thôn.
Dù có phần vất vả, nhưng túi tiền của ta ngày càng dày lên.
Một ngày nọ, sau khi thu dọn hàng, ta và Bạch Tranh cùng đi dạo qua các cửa hàng và chợ ở thị trấn.
Chúng ta mua muối, giấm, bình gốm và các vật dụng hành ngày khác.
Khi trở về thôn, ánh trăng đã lặng lẽ leo lên cành cây.
Chiếc xe bò lắc lư, Bạch Tranh ngậm một nhánh cỏ, ngả người ra sau một cách thư thái.
Đêm nay yên tĩnh lạ thường, không có một tiếng côn trùng kêu.
Khi ta đang mân mê ngón tay tính toán lại sổ sách ngày hôm nay, thì Bạch Tranh bỗng nhiên nheo mắt lại.
Ngay lúc đó, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện bảy, tám tên hắc y nhân, tất cả đều che mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!