Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng trong khoảng thời gian đó, nàng ấy lại trở nên thân thiết với ta như bị cái gì nhập vào.

Sau này, ta mới biết nàng ấy đã để ý đến Lý Thời Hoằng.

Sau khi ta và Lý Thời Hoằng bái lạy bài vị của phụ thân và nương của ta, nàng ấy không còn đến nữa.

"Một kẻ ngu ngốc, lấy một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả một cái đám cưới ra hồn cũng không có mà vẫn còn hớn hở nữa chứ."

Thỉnh thoảng, khi ta đi ngang qua cửa nhà nàng ấy, còn có thể nghe thấy nàng ấy đang mắng chửi bằng giọng điệu không to mà cũng không nhỏ trong sân.

Sau đó, khi ám vệ của Lý Thời Hoằng tìm đến thôn Đào Hoa.

Người trong làng đều sững sờ, mới mơ hồ nhận ra rằng người phu quân mà Liễu Kim Châu nhặt được là một nhân vật không tầm thường.

Mọi người từ nhỏ đã sống trong làng, nơi xa nhất từng đến chỉ là trấn Thập Lý.

Lần đầu tiên thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều sợ hãi, không dám ra khỏi nhà.

Vì vậy khi ta mang theo gói đồ nhỏ đi theo Lý Thời Hoằng rời khỏi thôn, chỉ có Xuân Tú đứng tựa vào cổng sân cũ kỹ.

Nàng ấy dùng đôi mắt hạnh nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười lạnh nói: "Chim sẻ nhỏ còn mơ được thành phượng hoàng, coi chừng bị người ta nhổ lông rồi vứt về đây.

"Bây giờ, thật sự đã bị nàng ấy nói trúng rồi. 7 Sau khi về đến nhà, ta dùng một chiếc khăn sạch lau chùi bàn thờ của phụ thân và nương. Sau đó, ta thắp ba nén hương, rồi quỳ xuống lạy. Khi đầu ta chạm xuống đất, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu mới rơi xuống."Phụ thân, nương, nữ nhi đã trở về rồi đây, đã làm hai người lo lắng rồi."

Sau này sẽ không như thế nữa.

Khi đứng dậy, ta vội vàng dùng tay áo lau nước mắt.

Mở gói đồ mang theo bên mình ra.

Bên trong ngoài mấy bộ quần áo, còn có một tờ ngân phiếu và một ít tiền đồng lẻ.

Trước đây ta có sáu viên kim châu nhỏ, một viên dùng để cứu mạng Lý Thời Hoằng.

Năm viên còn lại, khi Lý Thừa Diễn ra đời, ta đã nhờ người làm một chiếc khóa trường thọ nhỏ.

Khi rời khỏi phủ Thái Tử, ta hầu như không mang theo gì cả, ngay cả ngọc bội mà Lý Thời Hoằng tặng ta năm xưa cũng để lại dưới gối.

Nhưng ngân phiếu thì ta có mang theo một tờ.

Coi như đó là thù lao cho việc ta đã từng cứu mạng Lý Thời Hoằng.

Dù sao thì mạng sống của hắn ta chắc chắn còn quý giá hơn trăm lượng bạc này nhiều.

Sau khi dọn dẹp xong tiền bạc và quần áo, ta cầm lấy cây chổi tre quét sạch sân nhà.

Rồi ta dùng bùn vàng và gạch để xây một chuồng gà trong sân, chuẩn bị nuôi mấy con gà.

Trong lúc ta bận rộn với những việc này, người trong làng đã đi qua đi lại trước sân nhà ta không biết bao nhiêu lần.

Ánh mắt của họ không biết là vô tình hay cố ý nhưng đều rơi vào người ta.

Thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau, bật cười nhẹ.

Ta cũng không để tâm, thậm chí khi đứng dậy còn chào hỏi họ: "Chào dì Vương, dì Lý ạ."

Những người được ta chào càng ngạc nhiên hơn, rồi cười gượng đáp lại: "Nữ nhi của nhà họ Liễu, cháu đã về rồi à.

"Ta gật đầu, rồi hỏi:"Dì ơi, ở đâu có bán giống gà tốt nhỉ? Cháu muốn nuôi vài con gà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!