Chương 11: (Vô Đề)

2

Chuyện ta tới trấn Thập Lý vẫn bị người khác biết.

Lúc này cánh chim của Vương gia đã gần như bị tiêu diệt nên ta cũng không còn sợ hãi nữa.

Nhưng kẻ điên Vương Nhược Hoa này vậy mà còn phái toàn bộ những ám vệ còn lại của gia tộc đến thôn Đào Hoa.

Ta cho người ép nàng ta uống huyết hồn tán.

Độc huyết hồn tán tan vào cốt nhục người, phá đi da thịt người, là thiên hạ chí độc.

Nhưng Vương Nhược Hoa lại không hề giãy giụa mà bình tĩnh uống ly rượu độc kia.

Khi độc phát tác, đầu tóc nàng ta rối tung, chậm rãi nắm chắt lấy góc áo ta, hỏi: "Thái Tử điện hạ, năm đó bên hồ Vị Ương ở Đông Cung, chàng biết rõ là ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh xuống nước, nhưng vẫn che chở cho ta, chàng có nhìn thấy ánh mắt lúc ấy của Liễu Kim Châu không?

"Cơ thể ta hơi cứng lại, bàn tay rũ bên người cũng vô thức nắm chặt lại. Lần đó, là ta có lỗi với Kim Châu. Có lẽ là thấy sắc mặt của ta càng ngày càng khó coi, Vương Nhược Hoa nở nụ cười."Điện hạ, ngày đó chàng lừa được ta, khiến ta cho rằng trong lòng chàng thiên vị ta. Nhưng chàng cũng lừa được Liễu Kim Châu đó, chàng đoán xem nàng ta còn có thể quay trở lại bên cạnh chàng không?

Ha ha ha…

"Ta nhìn ý cười điên cuồng trên mặt nàng ta, chỉ cảm thấy buồn cười. Tình cảm giữa ta và Kim Châu, nàng ta sao có thể hiểu được? Kim Châu nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta, chỉ cần ta giải thích rõ ràng với nàng là được. Ta chán ghét liếc nhìn Vương Nhược Hoa. Lại nhìn thấy khóe miệng nàng ta trào ra m.á. u tươi, trừng lớn hai mắt nhìn vào hư không, trong miệng lẩm bẩm nói:"Phụ thân, huynh trưởng, là Hoa Nhi làm liên lụy tới các người, Hoa Nhi xuống dưới bồi tội với các người...

"Ngay sau đó, nàng ta mất đi hơi thở. 3 Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi. Ta cuối cùng cũng ngồi lên vị trí kia. Khi đại điển đăng cơ kết thúc, ta đã gấp không chờ nổi mà dẫn Thừa Diễn đến trấn Thập Lý. Một năm rưỡi này, Thừa Diễn thường thường hỏi ta:"Liễu Kim Châu đi đâu rồi?

"Ta đều không trả lời. Mà lần này, ta nói cho nó:"Chúng ta đi đón Kim Châu trở về, từ nay về sau, một nhà chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."

Thừa Diễn rất vui vẻ, nhưng nó vẫn cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài.

Từ nhỏ nó đã là đứa trẻ trong ngoài bất đồng như vậy.

Chúng ta một đường không dừng, gần như chạy suốt ngày đêm tới trấn Thập Lý.

Nhưng lần này, Liễu Kim Châu không muốn đi cùng ta nữa.

Vương Nhược Hoa nói đúng, Kim Châu thật sự không cần ta nữa rồi.

Nàng còn gả cho người khác, ánh mắt nàng nhìn người kia, ta rất quen thuộc.

Đó là nhiều năm về trước, khi ở thôn Đào Hoa, nàng đã từng dùng ánh mắt đó nhìn về phía ta.

Lúc ấy trong đầu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là g.i.ế. c nam nhân kia sau đó cướp Kim Châu về.

Cho dù nàng không muốn, ta cũng phải đưa nàng đi.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn từ bỏ.

Kim Châu nghĩ nàng cố ý nói ra lời nói tàn nhẫn đó để ép ta lui bước.

Nhưng thật ra không phải.

Mà trong khoảnh khắc ấy, lòng ta mềm đi.

Bởi vì nàng lúc này rất hạnh phúc, không hề giống như Kim Châu trộm rơi nước mắt khi đối mặt với cả một bàn đồ ăn tinh xảo ở Đông Cung.

4

Năm ta bốn mươi tuổi, ta truyền ngôi cho Thừa Diễn.

Rồi một mình đi đến trấn Thập Lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!