Chương 10: (Vô Đề)

Lúc này Lý Thời Hoằng không nhìn phía trước, hắn ta sợ bản thân nhìn bóng dáng của người kia nhiều thêm một chút.

Sẽ không màng đến nàng nguyện ý hay không mà giữ nàng lại.

Hắn ta chỉ có thể ôm lấy nhi tử đang không ngừng khóc nháo, trầm giọng nói: "Thừa Diễn, nếu con cứ như thế này, sẽ chỉ khiến nàng thêm chán ghét con mà thôi."

30

Kể từ đó, Lý Thời Hoằng không còn xuất hiện nữa.

Cho đến năm sau, khi ta sinh ra Tiểu Mãn, hắn ta phái ám vệ đưa tới cho ta một chiếc rương bằng gỗ đàn hương.

Bên trong rương tràn ngập những viên kim châu.

Khi đó ta đang ôm Tiểu Mãn nhăn dúm dó vào trong lòng, ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào trong nhà.

Dường như cũng có một buổi chiều sau giờ Ngọ như vậy.

Nam tử trẻ tuổi trên người mang theo vết thương nhưng lại đầy khí thế và nội liễm, nghiêng người dựa vào đầu giường.

Khóe mắt hắn ta chan chứa ý cười, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:

"Không phải chỉ là một viên kim châu nho nhỏ thôi sao? Tương lai ta sẽ bù cho nàng càng nhiều kim châu lớn hơn nữa."

Ký ức như bị bao trùm bởi sương mù mỏng, dần dần tan đi.

Ánh vào mi mắt ta là Bạch Tranh đang nhìn chằm chằm ta với lỗ tai dựng đứng lên.

Thấy ánh mắt ta dừng lại trên người y, Bạch Tranh mới khẽ hừ một tiếng.

Sau đó y nhận lấy Tiểu Mãn trong tay ta, cúi người hôn lên trán ta một cái, nói: "Kim Châu, nàng là của ta."

31

Đứa nhỏ Tiểu Mãn này từ nhỏ đã ít khi khiến người ta lo lắng.

Từ khi mang thai thằng bé, ta đã cảm nhận được.

Nương ta khi sinh ta vì khó sinh mà mất, khi ta sinh Thừa Diễn cũng mất gần nửa cái mạng.

Nhưng khi mang thai Tiểu Mãn, ta ăn cũng ngon mà ngủ cũng ngon, đến khi sinh, bà mụ còn chưa kịp phản ứng lại.

Thì ta đã sinh xong rồi, thậm chí còn không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Rất thần kỳ.

Tới sinh nhật ba tuổi của Tiểu Mãn.

Thừa Diễn cũng tới.

Mấy năm nay, cứ cách một khoảng thời gian thằng bé sẽ đến thăm ta.

Nhưng cũng không khóc lóc muốn ta hồi cung cùng thằng bé nữa.

Rõ ràng thằng bé mới tám tuổi, nhưng lại điềm tĩnh giống như một người lớn.

Khi thằng bé tiến vào, ta đang đội chiếc mũ mới làm cho Tiểu Mãn.

Thằng bé như ngọc hồng được chạm khắc, đội chiếc mũ đầu hổ màu đỏ, trông vô cùng đáng yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!