Chương 8: (Vô Đề)

Thông thường mà nói, khi nhân viên điều tra nhận được báo án rồi đến hiện trường vụ án thì việc đầu tiên cần làm là phán đoán điều kiện tính chất, có vài vụ án sẽ dùng một vài hành vi phạm tội để che giấu một hành vi phạm tội khác, có vụ mưu sát sẽ bị ngụy tạo thành tự sát.

Cách thức tử vong giống như Trần Lăng thì đừng nói là Lục Nghiễm hay Tiết Bồng, đến cả Phùng Mông còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Dù là tự sát hay là bị giết thì sao phải khâu miệng lại trước cơ chứ?

Trong lòng tất cả mọi người đều chứa đựng cùng một nghi vấn.

Vì trong ký túc xá trại giam xảy ra án mạng nên hoạt động của các phạm nhân đều bị hạn chế, trước khi nghỉ ngơi thì cửa ký túc xá luôn khoá, bên ngoài còn có cảnh sát quản ngục trực đêm, vì thế về cơ bản có thể loại trừ khả năng xuất hiện của hiện trường thứ hai hay là có người ngoài đột nhập gây án.

Theo lời cảnh sát Lưu của phía trại giam thì sau khi phát hiện thi thể Trần Lăng, có rất nhiều người ra vào ký túc xá, không chỉ có bốn nữ tù nhân khác sống ở phòng này mà còn có cảnh sát quản ngục, bác sĩ trại giam và nhân viên cứu hộ.

Hơn nữa cảnh sát quản ngục và tù nhân đều có thói quen tiện tay quét sàn, ngay lúc đó đã có nữ tù nhân lấy chổi quét tước vết ố trên sàn. Bên này, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viên đang dùng máy hấp thụ tĩnh điện để lấy vết chân trên sàn.

Lục Nghiễm vừa nhìn thao tác của Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn vừa nghĩ với tình trạng tử vong như thế này của Trần Lăng thì đúng ra những tù nhân lúc đó tại hiện trường nhìn thấy phải kinh hãi lắm chứ.

Lúc hoảng loạn nghĩ đến việc cấp cứu thì cũng không lạ, chuyện xảy ra xong bình tĩnh lại dọn dẹp phòng cũng không bất thường, thế nhưng tại sao lại tiện tay quét dọn sàn nhà lúc mọi người đang hoảng loạn bận bịu cứu người cơ chứ?

Nghĩ đoạn, Lục Nghiễm hỏi cảnh sát Lưu: "Người dọn sàn lúc đó là ai?"

Cảnh sát Lưu nói: "Hình như là một người trực nhật hôm nay, tên là Lý Đông Vân."

Ở một bên khác, sau khi mọi người hoàn tất việc thu thập dấu chân, Phùng Mông nhanh chóng phân chia nhiệm vụ, ngoài việc dùng ghi chép và hình ảnh để "cố định" hiện trường, còn phải tiến hành thêm một bước thu thập vật chứng dấu vết.

Dây thừng được tháo xuống khỏi cổ Trần Lăng được đặt ngay bên gối cô ta.

Trình Phỉ đang chụp ảnh thì Tiết Bồng lại cầm nguồn sáng giám định chậm rãi dò tìm trên giường, thông qua các nguồn sáng có đặc trưng khác nhau để tìm ra được dấu vết mà mắt thường khó phát hiện được dưới ánh sáng thông thường.

Trong lúc Tiết Bồng đang cẩn thận thu thập chứng cứ, Lục Nghiễm cũng đã nghe cảnh sát Lưu thuật lại sơ lược vụ án.

Tổng cộng có năm nữ tù nhân sống ở phòng ký túc xá này, tờ mờ sáng vào lúc thức dậy tắm rửa, bốn người khác trong ký túc xá đều đã lần lượt thức giấc, thế nhưng Trần Lăng lại không hề động đậy.

Người nữ tù ở gần giường Trần Lăng bèn tới gọi cô ta dậy, ai ngờ vừa tới gần nhìn lại phát hiện Trần Lăng nhắm nghiền hai mắt, dây thừng mắc quanh cổ, miệng còn bị khâu bằng sợi bông.

Sau một tiếng hét, các nữ tù khác cũng lần lượt đi tới xem xét ngọn ngành.

Cảnh sát Lưu nói, lúc được phát hiện, Trần Lăng đang nằm ngửa trên giường, cổ bị buộc bằng một sợi dây thừng thô ráp, một đầu dây nối với cọc đầu giường tầng trên.

Mọi người đều chưa từng gặp tư thế treo cổ như vậy, cũng nằm ngoài kiến thức có được, hơn nữa lúc đó người cô ta vẫn còn ấm, những nữ khác đều nghĩ cô ta chỉ bị sốc thôi nên đã lập tức tháo dây tiến hành cấp cứu.

Lục Nghiễm cau mày hỏi: "Mối quan hệ của Trần Lăng với những nữ tù khác khi còn sống như thế nào?"

Cảnh sát Lưu nghĩ một lát rồi nói: "Vì sức khoẻ Trần Lăng không tốt, thường xuyên đau dạ dày, còn phải đến gặp bác sĩ trại giam để lấy thuốc định kỳ, thế nên nhiều lúc đều chỉ ở một mình, những nữ tù khác cũng khá là nể nang cô ta. Cô ta rất ít nói, cũng chưa thấy cô ta lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng mà mấy hôm trước cũng không biết là vì lý do gì mà cô ta lại đấu khẩu với một nữ tù trong cùng ký túc xá, còn động tay động chân nữa, làm mọi người hết cả hồn…"

Suy nhược cơ thể, có bệnh dạ dày, không thích giao tiếp, thường ở một mình, tính cách hướng nội, lầm lì.

Lục Nghiễm nhanh chóng nắm bắt những thông tin mấu chốt, trong đầu dần loé lên vài nghi vấn.

Thường xuyên gặp bác sĩ trại giam để lấy thuốc chứng tỏ bệnh dạ dày không nhẹ.

Thường thì người mắc bệnh dạ dày hay ăn không vô, lúc đau ghê gớm cả người đều mất sức, đến nỗi còn không nhấc eo lên được, cứ như thế trong thời gian dài thì thể chất cũng bị suy yếu.

Hơn nữa trông Trần Lăng rất gầy, không giống người có sức, lúc đánh nhanh chắc chắn không chiếm ưu thế.

Vậy thì rốt cuộc điều gì đã đột nhiên kích thích cô ta đánh nhau với người khác?

Còn làm mọi người hết cả hồn, điều này chứng tỏ Trần Lăng rất ít khi nổi nóng, đây là một sự kiện đột ngột.

Còn nữa, dù Trần Lăng tự sát hay là bị giết thì đều phải móc dây vào cọc giường tầng trên trong đêm tối, lại nhất định phải hết sức nhẹ nhàng, nếu không sẽ khuấy động các nữ tù khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!