Hiện trường vụ án lần này không chỉ có môi trường đặc biệt mà đến "người chết" cũng hết sức đặc biệt.
Khỏi nói tới Tiết Bồng, đến cả Lục Nghiễm, người đã trải qua cơn mưa súng đạn và Phùng Mông với kinh nghiệm giám định dấu vết phong phú cũng mới thấy lần đầu.
Thi thể, khắp nơi đều là thi thể.
Ngoài xác của người, còn có xác của rất nhiều loài chim.
Những cái xác này rơi rớt khắp hiện trường vụ án, đâu đâu cũng thấy, những cái chết kinh hãi, hơn nữa trên những thi thể này còn có đủ loại ve, bọ cánh cứng ăn xác chết, kiến ba khoang, ruồi đông như ong vỡ tổ, những thứ này với chúng có thể nói là một bữa tiệc thịnh soạn.
Lục Nghiễm căng thẳng nhìn xung quanh hiện trường, sau đó bảo nhóm của Hứa Trăn đi trao đổi với bên quản lý rừng và các hộ dân gần đó vạch ra ranh giới xung quanh hiện trường, giăng hết băng cảnh giới.
Trước khi các nhân viên điều tra vào hiện trường thì đều phải tập trung lại trước, nghe ban quản lý rừng phổ biến về môi trường xung quanh và những lưu ý kèm theo, chuẩn bị chống côn trùng kỹ càng rồi mới vào bên trong thu thập chứng cứ.
Đến lúc mọi người đều thay đồ bảo hộ xong, Lục Nghiễm đón lấy bản đồ do phía quản lý rừng đưa tới, chia ra vài khu theo chú thích vị trí bên trên, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Tất cả nhân viên điều tra nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Vì nơi này là khu bảo tồn thiên nhiên nên trời khá nhanh tối, thêm vào đó là vì đã vào trong rừng, khắp nơi đều là cây cao lớn, sẽ tạo nên màng chắn tự nhiên, chắn mất một phần ánh sáng, vì thế cần phải thu thập tất cả chứng cứ một cách nhanh chóng.
Tối hôm trước, thành phố Giang vừa đổ mưa lớn, khu rừng bây giờ toàn là bùn lầy, giẫm vào là lún xuống, lại còn rất dễ hụt chân hay thậm chí là trượt ngã.
Trận mưa này chắc chắn cũng đã rửa trôi đi rất nhiều vật chứng.
Băng cảnh giới được giăng xong, khoa kiểm nghiệm dấu vết bèn theo Phùng Mông vào hiện trường, một tay cầm hộp dụng cụ, tay kia phải chống gậy leo núi.
Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ phụ trách vòng ngoài, chủ yếu kiểm tra môi trường xung quanh thi thể, bao gồm cả thực vật, côn trùng và xác chim.
Tiết Bồng lại đi theo Phùng Mông, phụ trách thu thập chứng cứ trên thi thể và khu vực gần đó.
Hai người chưa vội bắt đầu, Phùng Mông không động đậy, Tiết Bồng cũng không, trước tiên là quan sát rồi mới quyết định bắt đầu từ đâu.
Phùng Mông hỏi: "Nói xem ý con thế nào?"
Ánh mắt Tiết Bồng quét sang từ trên thi thể đã bị cắn nát, không nhận dạng được mặt mũi nói: "Suy đoán theo chiều cao, quần áo và kiểu tóc thì thi thể chắc là nam giới, không phát hiện ra hung khí ở hiện trường, có thể không liên quan đến bị thương do công cụ, cũng có thể là hung khí đã bị lấy đi. Hôm qua có mưa, sau mưa, các động vật cần bổ sung nhiệt lượng, sẽ đi ra kiếm ăn, hiện giờ trên bùn có xuất hiện dấu vết kéo lê và vết móng vuốt mới, thi thể còn có bộ phận bị thiếu mất, chắc là đã bị động vật ăn thịt tha đi."
Phùng Mông gật gù, quay đầu nhìn sang Lục Nghiễm đang đứng trao đổi với ban quản lý ở bên ngoài, Lục Nghiễm cũng nhìn sang rồi đi vào băng cảnh giới.
Phùng Mông nói cho Lục Nghiễm biết phân tích của Tiết Bồng, chỉ cho anh xem dấu vết dưới đất.
Lục Nghiễm cau mày, nhanh chóng rời khỏi, tiến hành trao đổi với ban quản lý và dân trong thôn quen thuộc với địa hình, sau đó gọi Phương Húc và hai cảnh sát nữa, bảo họ theo người dân tìm kiếm ở gần đó nhưng đừng vào quá sâu trong rừng.
Trong băng cảnh giới, Tiết Bồng đã bắt đầu thu thập chứng cứ.
Tới hiện tại thì xem ra bên ngoài thi thể đã bắt đầu xuất hiện giòi tử thi, quần áo trên thi thể cũng có dấu vết bị kéo xé, có nhiều bộ phận đã rách rời nhưng vẫn có thể nhìn rõ được là quần áo thường ngày màu sẫm, phần da lộ ra bên ngoài lớp quần áo toàn là dấu vết bị gặm nhấm và thối rữa, khó nhìn rõ được khuôn mặt, sau khi bị mưa xối sạch thì gần như không nhìn thấy màu máu, trên những vết thương này còn có đủ loại côn trùng ăn xác.
Bên cạnh thi thể còn có một cái ba lô và một chai nước đã uống sạch.
Tiết Bồng lục tìm trong ba lô, tìm thấy được giấy tờ bên trong, nạn nhân là nam giới, người thành phố Giang, tên Trình Lập Huy, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, mỗi tội phần đầu thi thể đã hoàn toàn biến dạng, vì thế hiện tại chưa thể so sánh người chết có phải Trình Lập Huy hay không.
Ngoài ra, lúc thi thể ngã xuống đã tạo ra dấu vết đè nén cho thực vật xung quanh nhưng lại không có dấu vết lôi kéo, từ bên ngoài vào tới đây cũng hình thành một lối thực vật bị giẫm đạp, rất có khả năng là người chết đã tự đi tới, hoặc là sau khi chết bị người ta vác tới ném ở đây.
Vì mưa đã gột rửa nên phần lớn dấu chân đã nhạt đi, thậm chí là biến mất, Mạnh Nghiêu Viễn đang đối chiếu dấu chân.
Sau khi thu thập chứng cứ bên ngoài thi thể, Tiết Bồng nhanh chóng bắt đầu thu thập các mẫu thực vật, xác chim và bùn đất ở gần đó, với kiểu xác chết được phát hiện trong môi trường thiên nhiên thế này, bất kỳ động thực vật và loại đất nào có tiếp xúc với thi thể đều là vật chứng đáng quý.
Thế nhưng Tiết Bồng vừa thu thập chứng cứ, vừa quan sát xác chết của đám chim này, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Trời đã dần mát, giờ là lúc chim di trú bay đi di chuyển đi, đúng ra lúc này bọn chúng phải rời khỏi thành phố Giang rồi mới đúng, sau lại chết một lượng lớn ở đây trước khi bay đi cơ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!