Phòng bệnh lại lần nữa trở nên im lặng, lần này bầu không khí không chỉ gượng gạo mà còn ngột ngạt.
Lục Nghiễm cúi đầu cụp mắt đứng đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tiết Bồng cũng không lên tiếng, cô cũng đứng yên tại chỗ nhìn anh.
Thật ra trong lòng cô cũng hơi khó chịu, thậm chí còn có chút bức bối, cứ như đã vô tình làm tổn thương anh vậy.
Thế nhưng dù có chọn lựa thế nào thì chuyện này cũng chắc chắn sẽ gây tổn thương.
Ngay lúc nãy, thậm chí cô còn nghĩ là Lục Nghiễm sẽ hỏi cô vì sao lại đồng ý với Chung Lệ, vì sao không thể nhận lời anh, nếu cô đã thoát khỏi ám ảnh chuyện của Chung Lệ rồi, sao lại không thể cho nhau một cơ hội?
Nhưng Lục Nghiễm không hỏi.
Có lẽ Lục Nghiễm cũng hiểu, cuộc sống của cô như một đầm nước chết, bị quá khứ níu giữ, đã lên kế hoạch thoả đáng hết cho từng chuyện trong tương lai, sớm đã xếp chuyện tình cảm "lãng phí thời gian" vào cuối danh sách.
Cô vẫn luôn rất thờ ơ với chuyện này, cũng như câu ngạn ngữ người ta hay nói, thứ gì đến thì sẽ đến, thứ gì không đến được thì không nên gượng ép.
Mà ông trời cũng rất thích trêu đùa con người, thứ ta càng gượng ép muốn có thì lại càng không có được.
Nếu tính cách của Chung Lệ không thường xuyên làm cô vui vẻ, đổi lại là người khác e là cô cũng sẽ không thân thiết hơn.
Ngược lại thì Lục Nghiễm rất ngột ngạt, nếu không phải vì cái chết của Tiết Dịch, họ hoàn toàn không thể thành bạn bè, lại còn làm bạn với nhau chín năm, đây thật sự là kỳ tích.
Cứ như thế một lúc lâu, hai người cứ như hai cây cột, không ai nhúc nhích gì.
Cho đến khi Lục Nghiễm đã dường như hiểu ra, lên tiếng phá tan sự im lặng trước: "Anh hiểu ý em, anh không gượng ép, chúng ta làm bạn thôi cũng rất tốt, như trước kia vậy."
Tiết Bồng sững sờ, bất ngờ nhìn vào mắt anh.
Bỗng chốc trong lòng đan xen đủ cảm xúc, cũng không rõ là cảm xúc nào nhiều hơn.
Tiếp đó, cô lại nhìn thấy Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười nhẹ: "Nhưng mà con người anh khá là cố chấp, em cũng biết đấy, tính anh không như thế thì anh cũng không đi được tới ngày hôm nay, anh điều tra án phải lần tận gốc rễ, không rõ hết đầu đuôi ngọn nguồn là sẽ không thôi, trong cuộc sống cũng vậy. Anh nghĩ chắc là trong thời gian ngắn cũng không dẹp mộng được đâu, dù sao cũng đã như thế chín năm rồi.
Nhưng mà anh bày tỏ những chuyện này không phải là để tạo áp lực cho em, anh mà nói anh bỏ cuộc thì chắc em cũng không tin."
Tiết Bồng khẽ thở dài rồi lại cười khổ, không biết nên nói gì.
Lục Nghiễm lại nói: "Vậy về Cục Cảnh sát trước đã."
Tiết Bồng: "Ừ."
Hai người không hẹn mà cùng quay người, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.
Thế nhưng vào lúc này, ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa không chút khách sao, sau đó cửa phòng lại bị đẩy ra.
"Chú ơi? Chú có đó không vậy?"
Là giọng của một cô bé.
Tiết Bồng sững lại, cứ nghĩ là tìm nhầm người rồi.
Lục Nghiễm cũng hơi bất ngờ, lúc này mới vô thức nhớ lại là anh đã bảo Tôn Cần tới.
Tôn Cần đã bước vào trong phòng, nhìn thấy Lục Nghiễm thì nhoẻn miệng cười trước, cũng không để ý còn có người khác ở đây, đi thẳng về phía Lục Nghiễm.
Tôn Cần vừa bước tới đã tỏ ra thân thiết, kéo cánh tay Lục Nghiễm: "Chú ơi, tôi tới rồi này! Chú nhập viện thật hả? Chú sao vậy? Hôm qua còn yên ổn mà… Ấy, sao mặt chú bị thương vậy, lọt xuống mương hả? Nhưng mà còn đẹp trai chán…"
"…" Lục Nghiễm lập tức đổi mặt, nhăn nhó rút cánh tay ra, liếc mắt nhìn Tôn Cần mặt mày mộc mạc nói: "Bữa nay coi còn ra gì được chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!