Barno chạy đến đầu tiên, kẻ thủ ác đã chạy được một đoạn.
Barno vừa định đuổi theo đã nghe thấy Tiết Bồng gọi lại ngoài sau: "Barno, về đây!"
Barno lại quay trở về bên cạnh Lục Nghiễm, sốt ruột đi vòng quanh, sủa gâu gâu mấy tiếng.
Hứa Trăn đã đi đến, quỳ xuống đất, kéo người Lục Nghiễm dậy: "Đội phó Lục, đội phó Lục!"
Mạnh Nghiêu Viễn và Tiết Bồng cũng lần lượt đi tới.
Hứa Trăn đang thăm dò mạch đập và hơi thở của Lục Nghiễm, Mạnh Nghiêu Viễn lập tức cầm điện thoại báo cảnh sát.
Tiết Bồng cũng quỳ trên đất, kiểm tra vết dao trên người Lục Nghiễm, tim cô đập cực nhanh, nhanh đến nỗi như sắp không cảm nhận được nữa.
Cho đến khi Hứa Trăn nói: "Chắc không có gì nguy hiểm đâu."
Cùng lúc ấy, tay của Lục Nghiễm đột nhiên chạm nhẹ vào Tiết Bồng.
Tiết Bồng ngẩn người, vô thức nín thở nắm lấy tay anh: "Lục Nghiễm!"
Lục Nghiễm hé mắt, mấp máy môi như muốn nói gì.
Thật ra thì lúc này trước mắt Lục Nghiễm rất mơ hồ, không nhìn rõ bóng người, không nghe được giọng nói, càng không biết bên cạnh đang có những ai.
Trong lúc hốt hoảng, anh chỉ cảm nhận được có người đang nắm lấy tay mình, dường như có hơi lạnh lẽo nhưng lại siết rất chặt.
Anh vô thức muốn nắm lấy nhưng hoàn toàn không đủ sức, bỗng chốc trước mắt là một quầng sáng, rất rất sáng.
Anh cứ ngỡ mình đang mở mắt, dường như còn nhìn thấy Tiết Bồng và Chung Lệ.
Đó là một ngày Đông, tuyết rơi phấp phới ngoài cửa sổ, trời rất sáng nhưng cũng rất tối.
Cửa sổ trong nhà đọng thêm một lớp hơi nước.
Lục Nghiễm bưng một một cái nồi điện từ nghi ngút khói ra từ trong bếp, đặt lên cái bàn trong phòng khách rồi cắm điện.
Nồi điện từ nhanh chóng kêu lên, nước bên trong sôi ùng ục.
Chung Lệ bày ra tận mấy món chuẩn bị nhúng lẩu, lại nhìn về phía nhà vệ sinh, nói nhỏ với Lục Nghiễm: "Tớ đã nghĩ kỹ rồi."
Lục Nghiễm ngước mắt: "Nghĩ cái gì?"
"Đợi ăn xong, trên đường đưa Bồng về nhà, tớ sẽ tỏ tình với cô ấy."
Lục Nghiễm đang sắp đũa, nghe thấy bỗng khựng lại.
Chung Lệ: "Tớ cảm thấy hình như cô ấy cũng có thiện cảm với tớ. Mấy ngày nữa là tụi mình sắp đi làm nhiệm vụ rồi, tớ muốn đặt trước bạn gái, chứ không tới lúc tớ về, cô ấy lại bị người ta theo đuổi mất rồi sao?"
Lục Nghiễm vẫn không lên tiếng, chỉ cụp mắt.
Chung Lệ nhìn thấy thì thấp giọng nói: "Tớ biết, tớ với cậu đã bàn nhau là cạnh tranh công bằng rồi. Vì vậy nếu mà tớ bị từ chối thì cậu có hy vọng nhiều hơn rồi."
Lúc này, Tiết Bồng bước ra từ toilet: "Thơm vậy, lẩu gì thế?"
Chung Lệ: "Vị mới đấy, nghe nói hiệu này ngon lắm nên anh mua thử."
Hai người cười nói, lần lượt đi vào bếp.
Tiết Bồng đứng rửa tay ở trước bồn rửa, Chung Lệ tựa vào cạnh nói chuyện với cô, đến lúc cô rửa tay xong, còn lấy khăn lau xuống cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!