Chương 36: (Vô Đề)

Chớp mắt đã đến chập tối.

Lục Nghiễm âm thầm trao đổi tin tức với đồng nghiệp cũ ở đội chống ma tuý, biết được tiến triển mới nhất của vụ án Vương Xuyên qua lời kể của đồng nghiệp.

Vì trước khi bị tiêm Ketamin, Vương Xuyên đã được cho uống Quaalude, nhanh chóng hôn mê, điều này mới khiến người mở cửa leo vào tiêm Ketamin được cho anh ta mà không hề tốn chút công sức.

Vào nửa tiếng trước khi xảy ra sự việc, bartender trong quầy bar đã pha cho Vương Xuyên một ly nước ép trái cây, bảo nhân viên phục vụ đưa vào, cũng có nghĩa là cả bartender và người phục vụ đều có hiềm nghi.

Nghe đến đây, Lục Nghiễm tiếp tục nêu thắc mắc: "Tôi là người đầu tiên đến hiện trường vụ án ngoài hung thu, tôi không hề thấy cái ly nào."

Đồng nghiệp nói: "Ở hiện trường quả thật không có ly, sau đó Trưởng khoa Phùng của khoa kiểm nghiệm dấu vết đã lục tìm được trong thùng rác ở sau hẻm, nghi là lúc hung thủ rời đi cũng đã mang theo, còn xoá sạch cả vân tay ở bên trên. Phía y pháp độc chất nói cũng đã tìm được Quaalude tương tự và ADN của Vương Xuyên trên cái ly, ngoài ra thì tạm thời chưa thu hoạch được gì khác."

Lục Nghiễm im lặng không nói gì một lúc, nhanh chóng hồi tưởng lại hành vi và lời nói của bartender và nhân viên phục vụ, muốn tìm ra điều kỳ lạ ở hai người này.

Tiếp đó, Lục Nghiễm lại hỏi: "Vậy đã điều tra bartender và nhân viên phục vụ chưa?"

"Điều tra rồi, người phục vụ chết rồi, bartender thì đã mất tích."

Lục Nghiễm chết đứng tại chỗ.

Tiếp theo sau đó thì phía chống ma tuý vẫn đang truy tìm, vì đội trưởng Lâm không đồng ý cho Lục Nghiễm tiếp xúc với vụ này nên không báo sang Chi đội Hình sự.

Hơn nữa nhân viên phục vụ chết tại nhà riêng, nhà cậu ta nằm ở khu phía Bắc, hiện giờ chỉ có thể chứng thực là bị giết, không thể liên kết vụ án mạng này với đường dây ma tuý, cũng không thể khua chiêng gõ trống, tránh bứt dây động rừng, vì thế đã giao cho phân cục khu phía Bắc điều tra như vụ án mạng độc lập.

Vẻ mặt Lục Nghiễm rất nặng nề, anh bước về phòng làm việc ở chi đội, ngồi bên bàn lúc lâu không động đậy, trong đầu cứ suy nghĩ về điểm đáng ngờ của cả vụ án.

Hiện tại có một điều không còn gì bàn cãi chính là cái chết của Vương Xuyên có liên quan đến đường dây ma túy, rất có thể là do Vương Xuyên đã biết được một số chuyện không nên biết mới bị người khác diệt khẩu.

Trước khi Vương Xuyên bị hại, anh ta và Lục Nghiễm đã hẹn sẵn thời điểm gặp mặt, chỉ là liệu hung thủ đằng sau ra tay diệt khẩu Vương Xuyên có biết anh ta đã hẹn với Lục Nghiễm hay không chỉ vẫn chưa thể chứng thực được.

Còn về bartender và người phục vụ thì phần trăm bartender là đồng lõa cao hơn nhiều, nhân viên phục vụ cũng từng tiếp xúc với ly nước ép đó, là người có khả năng cung cấp manh mối cho cảnh sát, vì thế cũng bị diệt khẩu.

Lục Nghiễm quá đắm chìm trong suy nghĩ về tình tiết vụ án, đến lúc nhớ ra mới biết đã đến giờ tan làm.

Anh bước ra cửa, đồng nghiệp trong chi đội đã về gần hết, chỉ còn Lý Hiểu Mộng đang vừa dọn dẹp bàn vừa nói chuyện điện thoại.

"Hả? Cô ấy hẹn cậu đến nhà cô ấy, còn bắt cậu nấu ăn hả? Ôi trời, vậy là có phim coi rồi đó ba! Cậu nghĩ đi, nếu là bạn bè bình thường, mắc gì cô ấy kêu cậu tới nhà? Cô ấy độc thân, cậu cũng vậy, trai đơn gái chiếc ở chung một căn nhà, u chu choa ơi không phải có ý đồ với cậu đấy chứ? Cái gì, tiếp theo phải làm gì á? Còn phải nói nữa hả, tỏ tình trước đi ba, hoặc là cậu thử ý cô ấy trước coi sao, chuyện cỏn con ai cũng thấy rõ vậy mà cũng…"

Ban đầu Lục Nghiễm chỉ đi ngang qua thôi, hoàn toàn không cố tình nghe lén, ai ngờ tự dưng khi không lại nghe thấy cuộc điện thoại này.

Lại còn trùng hợp là Lý Hiểu Mộng cảm nhận được sau lưng mình có người, vừa quay lại thì nửa câu kia đã nghẹn lại trong miệng, nuốt cũng không trôi.

Bầu không khí bỗng gượng gạo hơn bao giờ hết.

Lục Nghiễm ho khẽ nói: "Về nhà sớm đi."

Lý Hiểu Mộng vội vã đáp: "Vậy mai gặp ạ, đội phó Lục."

Lục Nghiễm sựng lại: "Mai là cuối tuần."

"…" Lý Hiểu Mộng đứng hình mất ba giây, vội vã sửa lại: "Đội phó Lục, cuối tuần vui vẻ!"

"Cuối tuần vui vẻ."

Lục Nghiễm bước ra khỏi tòa nhà Cục Cảnh sát, trong đầu vẫn nghĩ về câu nói khi nãy của Lý Hiểu Mộng.

Anh băng qua hơn nửa cái bãi đậu xe khi nào không biết, bước tiếp về trước chính là toà thực nghiệm.

Cho đến khi liếc thấy một bóng người nhỏ nhắn đứng bên xe, anh vô thức quay đầu nhìn lại, đụng trúng phải ánh mắt nửa cười nửa không của Tiết Bồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!