Chương 34: (Vô Đề)

Cả bữa cơm, Lục Nghiễm hoàn toàn không tập trung ăn được.

Tiết Bồng nhìn anh tận mấy lần, cơm trong bát anh hoàn toàn không vơi chút nào, chưa bao lâu đã bảo no rồi.

Tiết Bồng biết trong lòng anh có tâm sự, lại còn không giấu được.

Thế là nhân lúc dọn dẹp bàn ăn, Tiết Bồng buột miệng hỏi: "Lát nữa có làm gì không?"

Lục Nghiễm khựng lại nói: "Không có, định đi ngủ sớm."

Ngủ được mới lạ.

"Nhưng mà tôi thấy anh tỉnh lắm, ngủ được không, hay đi coi phim đi?"

"Bây giờ hả?"

"Ừ, coi suất nửa đêm ấy, coi nguyên đêm luôn."

Lục Nghiễm cuối cùng cũng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng tựa vào quầy bếp, nửa cười nửa không chờ anh trả lời.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, Lục Nghiễm cuối cùng cũng đầu hàng: "Được rồi, anh thừa nhận, anh định đến phân cục khu phía Đông một chuyến. Chung Ngọc yêu cầu lúc lấy ghi chép phải có luật sư có mặt, anh muốn đến xem xem có gì mới không."

"Biết ngay mà." Tiết Bồng nói: "Chuyến này anh không đi là tối nay cỡ nào cũng mất ngủ. Thế này đi, tôi lái xe đưa anh đi."

Lục Nghiễm có vẻ không tán thành: "Lấy ghi chép xong là muộn lắm, chắc phải thức đêm đấy."

"Tôi là chuyên gia thức khuya mà. Được rồi, quyết định vậy đi."

Dọn dẹp xong, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng vào phòng tạm biệt Barno rồi ra khỏi cửa.

Sau khi lên xe, Lục Nghiễm nói: "Ngày đầu tiên đón Barno về, chưa ở được bao lâu đã ra ngoài rồi, hơi có lỗi với nó."

"Nó sẽ hiểu mà, biết anh đang kiếm tiền mua hạt cho nó, còn cứ nằm ở cửa đợi anh về, cửa có bất cứ tiếng động nào là nó cũng lập tức tỉnh ngay." Tiết Bồng lái xe ra đường lớn.

Trong xe rất tối, con phố đã lên đèn từ lâu.

Lục Nghiễm nhìn sang Tiết Bồng rồi lại khẽ than thở: "Em nói vậy là để anh áy náy phải không."

Tiết Bồng cười, chuyển chủ đề nói: "Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu kiểm nghiệm số vật chứng tìm được ở nhà Chung Ngọc, bao gồm cả đồ lấy về từ nhà Cao Thế Dương và Lý Lan Tú nữa, đồ nhiều lắm nhưng bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, tôi nghĩ sẽ không bao lâu nữa là có kết quả rồi."

Lục Nghiễm: "Anh biết, anh cũng không tin dù Chung Ngọc có thông minh cỡ nào thì cô ta cũng chỉ có một mình, cô ta nhất định có chỗ sơ hở, chúng ta đông người tới vậy, nhất định có thể tìm ra sơ hở này."

Tiết Bồng không tiếp, vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện chiều nay ở nhà Chung Ngọc, Lục Nghiễm cũng đã nói câu tương tự, anh chắc chắn có bày binh bố trận tinh vi tới cỡ nào thì cũng có chỗ sơ suất, thứ anh muốn tìm chính là chỗ sơ suất này.

Lúc đó cô còn thấy lạ là vì sao từ khi bắt đầu, Lục Nghiễm đã cứ luôn thấy Chung Ngọc có vấn đề.

Nếu nhắc đến biểu hiện ung dung, bình tĩnh lạ thường của Chung Ngọc chiều hôm nay thì thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.

Nhưng từ trước khi tính chất của vụ án được xác định thì Lục Nghiễm đã bắt đầu nghi ngờ rồi, hơn nữa những việc anh nghi ngờ cũng có thể coi là anh quá nhạy cảm, khuếch đại sự việc.

Chỉ là bây giờ xem ra, nghi ngờ của Lục Nghiễm dường như đã chính xác từ lúc bắt đầu.

Tiết Bồng im lặng rất lâu, xe đã chạy đến khu vực phía Đông khi nào không hay.

Lục Nghiễm vẫn đang xem từ khoá "con trai đầu độc mẹ" trên Weibo, phía trên đột nhiên xuất hiện một vài "người biết ngọn ngành", lũ lượt vào nhận là mình biết về "câu chuyện" này.

Có người nói, con trai Cao Lực Minh nhà này từ nhỏ đã tiền xài quá độ, theo đuổi chủ nghĩa hưởng thụ điển hình, không chỉ hám tài mà còn rất bất hiếu, vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!