Chín năm sau
Lúc Lục Nghiễm thức dậy đã là năm giờ chiều.
Rèm cửa kéo kín mít, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, trong phòng tối đen như mực.
Lục Nghiễm ngồi trên giường một lát cho tỉnh táo rồi ngồi dậy trong bóng tối một cách rất nhẹ nhàng dứt khoát, anh không mở đèn, băng qua phòng khách, rẽ vào bếp dựa vào mức độ quen thuộc với căn nhà và các góc cạnh loáng thoáng của đồ dùng trong nhà.
Trên đường đi, anh tiện tay mở hai cái đèn, một cái đèn đứng ở cạnh sofa ngoài phòng khách và một cái đèn trần nhỏ trong bếp.
Lục Nghiễm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước khoáng, tu hết nửa bình rồi lại bỏ phần cơm chiên còn sót lại hôm qua vào lò vi sóng hâm nóng lại, tiếp đó bưng cơm chiên ngồi trên sofa, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Có mấy mẩu tin nhắn Wechat chưa đọc.
Tin nhắn trên cùng là từ đội trưởng Lâm Nhạc Sơn của Chi đội chống ma tuý: "Chú mày đừng có quên chuyện ngày mai đến Chi đội Hình sự báo cáo đó. Đừng có làm anh mất mặt đó biết chưa!"
Cách hai phút sau lại có thêm một tin: "Anh biết mày không muốn đi, lần này cũng chỉ điều chỉnh nhân sự tạm thời thôi, mày coi như là đi tu nghiệp đi, đợi chừng một năm anh lại kiếm đường lôi mày về."
Tin nhắn này có giọng điệu mềm mỏng hơn hẳn cái trước đó.
Nhưng vừa quay qua quẩn lại thì là một tin khác: "Tao cảnh cáo nha, đừng có điều tra chuyện đó nữa, mệnh lệnh đó! Đừng có coi lời tao như gió thoảng bên tai!"
Lục Nghiễm không trả lời, trượt Wechat của Lâm Nhạc Sơn qua một bên rồi lại mở ô chat kế tiếp.
Ảnh đại diện trên Wechat thứ hai là một đoá hoa đỗ quyên được vẽ tay, rõ là một cô gái.
Cô gái nói: "Ngày mai Thường Phong ra tù rồi, mình muốn đi đón cậu ấy, cậu có muốn đi cùng không?"
Tiếp theo đó là một tin nữa: "Chuyện đã qua mấy năm trời rồi, mình nghĩ chắc là cậu ấy cũng nghĩ thông suốt rồi, bọn mình họp mặt nói hết mọi chuyện với nhau đi, dù gì cũng có tình cảm từ nhỏ đến giờ…"
Ngón tay của Lục Nghiễm di chuyển đến dòng trả lời, vừa gõ một chữ "mình" thì ngừng, hai giây sau lại xoá đi, mở khung chat tiếp theo.
Cuối cùng, Lục Nghiễm xem tin nhắn hết hai phút, không trả lời lấy một tin, sau khi ăn xong muỗng cơm cuối cùng mới mở khung chat hàng đầu lên.
Cuộc đối thoại vào một ngày trước, người kia tên là Vương Xuyên.
Vương Xuyên: "Đội phó Lục, chuyện anh nhờ tôi đã tra rõ rồi nhưng mà không tiện nói trong điện thoại."
Lục Nghiễm: "Vậy thì gặp mặt."
Vương Xuyên cũng không do dự, nhanh chóng gửi một địa chỉ rồi lại hỏi: "Vậy bảy giờ tối mai nhé?"
Lục Nghiễm: "Được."
Lục Nghiễm bỏ bát đũa vào bồn rửa bát, đứng tựa người cạnh bên, sao chép địa chỉ Vương Xuyên gửi lên ứng dụng bản đồ, nhanh chóng tìm được tuyến đường thích hợp nhất.
Anh uống hết nửa bình nước còn lại rồi vào phòng ngủ thay đồ, chưa tới mười phút đã cầm điện thoại bước ra khỏi cửa. Giờ này đang vào giờ cao điểm buổi tối, người xe ùa ra đường chen chúc chật kín cả thành phố.
Lục Nghiễm không lái xe, ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ từ nhà anh đến chỗ hẹn nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi phút.
Khi bước xuống tàu điện ngầm, rẽ vào hai con đường rồi lại vào thêm một đường nhỏ nữa thì xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều, bên ngoài là thành phố đường xe tấp nập, bên trong lại là phố quán bar kinh doanh nhỏ.
Con đường nhỏ quanh co, có rất nhiều ngõ rẽ, quán bar và những cửa hiệu khác đều được xây theo kiểu nhà trệt cũ, từng căn san sát, đan xen nhau.
Lục Nghiễm đứng trước cửa một quán bar, phía trên có giăng một dải đèn đỏ, ánh đèn hắt lên mặt anh, bóng rọi xuống mắt, rơi trên sóng mũi, khiến khuôn mặt nghiêm nghị cũng toát ra vẻ bí hiểm.
Anh đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió vang lên leng keng.
Quán bar vẫn chưa bắt đầu có khách, bartender đang bận bịu sao quầy, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn, ngước mắt thấy Lục Nghiễm bèn chào hỏi: "Xin chào quý khách! Cho hỏi anh đi mấy người vậy ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!