Sáng sớm Tiết Bồng vừa đến Cục thành phố đã xin Phùng Mông cho nghỉ phép một tiếng, vừa rời khỏi phòng thí nghiệm đã đi về phía đội chống ma tuý.
Phía sau đội chống ma tuý có một khoảng đất trống, còn có vài căn phòng.
Trên bãi đất trống, chuyên viên huấn luyện chó cảnh sát Vương Siêu vừa chia thức ăn vào trong bát, cách đó không xa có vai chú có cảnh sát đang ngồi dưới đất, há miệng, lưng rất thẳng.
Nhưng Vương Siêu chia xong thức ăn vẫn chần chừ không ra lệnh, đám chó cảnh sát cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm về đằng này.
Vương Siêu bưng một bát mì nóng hổi từ trên ghế xuống, gắp một đũa lớn.
Đến lúc mơ màng ăn hết cả bát, Vương Siêu lại ợ một cái, thấy đám chó cảnh sát đã chảy đầy nước dãi nhưng vẫn chưa nhúc nhích, lúc này Vương Siêu mới bảo: "Được rồi, ăn đi."
Mấy chú chó cảnh sát nhào tới ngay tức khắc, cắm đầu vào bát ăn nhồm nhoàm.
Tiết Bồng đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ hành vi "mất nhân tính" của Vương Siêu, cho đến khi Vương Siêu quay người đụng phải ánh mắt của Tiết Bồng.
Vương Siêu vui vẻ cười, Tiết Bồng đi tới, nghe thấy gã hỏi: "Lại đến thăm Barno à?"
"Ừm."
"Đợi một lát nhé, tôi đi gọi nó đến cho."
Vương Siêu nhanh chóng đi mất, một lúc sau đã dắt tới một con chó thuộc giống chó chăn cừu Đức, nó chính là Barno.
Barno nhìn thấy Tiết Bồng liền vẫy đuôi mừng rỡ.
Vương Siêu thả lỏng tay, Barno bèn chạy về phía Tiết Bồng, Tiết Bồng cũng cười rồi ngồi xổm xuống, vuốt gáy Barno.
Vương Siêu đi tới, Tiết Bồng vẫn chưa buông Barno ra, cô chỉ hỏi: "Phải rồi, năm nay là Barno giải ngũ rồi đúng không, làm thủ tục nhận nuôi như thế nào vậy?"
Vương Siêu khựng lại: "Uầy, tôi đang định nói cho cô biết đây, hôm nay ở chơi với nó lâu chút, qua hôm nay là Barno không ở đây nữa rồi."
Tiết Bồng sửng sốt: "Sao thế, các anh mở rộng nhận nuôi ra ngoài xã hội rồi à? Không phải bảo là có thể cân nhắc ưu tiên người trong ngành sao?"
Vương Siêu vừa định nói đã nhìn thấy bóng người đang bước vào sân, gã cười nói: "Ấy, chính chủ tới rồi kìa."
Cùng lúc đó, Lục Nghiễm vừa bước vào cửa cũng gọi một tiếng: "Barno!"
Barno kêu vài tiếng rồi chạy như điên tới, nhảy phốc lên, rướn người, đặt móng lên đùi Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cũng cười cười khom lưng, một tay đỡ lấy sau gáy Barno, một tay vuốt theo lưng nó, cứ như thế, Barno nhanh chóng thoải mái nằm nghiêng ra đất, để Lục Nghiễm vuốt lưng và bụng nó.
Tiết Bồng đi tới: "Thì ra là anh."
Lục Nghiễm nhướng mày: "Cái gì là anh?"
Lúc này Vương Siêu mới cười nói: "Ban nãy Tiết Bồng còn hỏi chuyện nhận nuôi đấy, bị anh giành trước mất rồi."
Lục Nghiễm hiểu ra: "Em cũng muốn nhận nuôi Barno à?"
Tiết Bồng liếc nhìn phản ứng của Barno rồi lại nhìn sang Lục Nghiễm nói: "Anh vẫn chưa làm thủ tục mà, đấu một trận không?"
Sau đó còn chưa đợi Lục Nghiễm trả lời, cô đã nói với Vương Xuyên: "Điều kiện của tôi cũng phù hợp, anh cân nhắc lại ưu tiên người tốt hơn đi."
Nghe thấy vậy, Lục Nghiễm khựng lại, nhanh chóng đứng dậy, Barno cũng đứng dậy theo, ngồi bên chân Lục Nghiễm ngẩng đầu nhìn ba người.
Vương Siêu im lặng một chốc rồi cười gượng: "Vậy hai người muốn đấu sao?"
Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm nói: "Tôi nhớ là anh sống một mình ở ký túc xá đơn hẹp téo, sáng anh không có ở nhà rồi nhốt Barno trong cái nhà nhỏ xíu đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!