Chương 24: (Vô Đề)

Chỉ trong chớp mắt, cả nhóm Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đã tới hiện trường vụ án, pháp y đi cùng là Trần Huân.

Hiện trường vụ án nằm ở một căn chung cư rất bình thường, vì người phát hiện ra án mạng không hề bước vào hiện trường, sau khi nhận được báo án, đại đội hình sự của phân cục khu phía Đông lại lập tức đến bảo vệ hiện trường nên về cơ bản không có khả năng hiện trường bị phá hoại.

Ai nấy đều cật lực tránh né, sau khi phát hiện toà nhà mình ở xảy ra án mạng, lại có xe cảnh sát ngừng bên dưới, rất nhiều chuyên viên khám nghiệm hiện trường mặc quần áo bảo hộ đi vào căn chung cư, dân chúng xung quanh đều sợ hãi nấp trong nhà, dù có tò mò cũng không dám ra hóng hớt.

Tới nỗi lúc chuyên viên khám nghiệm hiện trường tới tìm hàng xóm hỏi thăm, điều tra thông tin sơ bộ, mọi người đều mở cửa một cách dè dặt, nhất là những hộ sống ở cùng tầng.

Trước khi vào hiện trường, nhóm Tiết Bồng đã nghe Tề Thăng, cảnh sát hình sự phân cục khu phía Đông thuật lại sơ lược tình hình.

Thời điểm sớm nhất phát hiện ra thi thể người già trong nhà là lúc hộ gia đình ở lầu dưới vừa đi du lịch ở nơi khác về, phát hiện trần nhà phòng tắm nhà mình bị dột một mảng lớn, hơn nữa trông như là đã ngâm lâu lắm, tường đều ướt đẫm, bắt đầu nứt toác cả ra, trông thế này thì bắt buộc phải thoát nước ngay lập tức.

Hàng xóm lầu dưới tức tối chạy lên trên gõ cửa.

Gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời, còn ngửi thấy một mùi thối kỳ lạ bên trong, thêm vào đó trong nhà từ đầu tới cuối không một ai lên tiếng, hàng xóm lầu dưới cũng không có cách thức liên lạc với người trong nhà này bèn gọi điện cho ban quản lý tòa nhà.

Ban quản lý gọi vào số di động mà người già trong nhà cung cấp, cũng không có ai trả lời.

Hàng xóm lầu dưới chịu không nổi nữa bèn nói ban quản lý tới xem sao.

Sau khi ban quản lý tới, lại lên trên tầng cùng hàng xóm lầu dưới, thử đứng ngoài cửa gọi điện lại lần nữa, sau đó nghe được tiếng chuông vọng ra từ sau cửa.

Mùi thối lạ kỳ lại dần lan ra ngoài, khiến hàng xóm tầng dưới và phía quản lý chỉ cách đó một cánh cửa bắt đầu có dự cảm xấu.

Quản lý nói người sống ở đây là một cụ già sống một mình, cứ dăm ba bữa lại có con trai, con dâu đến thăm.

Hàng xóm tầng dưới bắt đầu suy diễn không biết có khi nào mấy ngày nay không ai đến thăm, cụ già đã chết trong nhà cũng không ai biết?

Nhưng mà nghĩ là một chuyện, phía quản lý lại không dám cạy cửa nhà người ta, chỉ có thể báo cảnh sát xử lý trước.

Người tới đầu tiên là hai cảnh sát khu vực nhưng không phải cảnh sát đội hình sự, vì một trong hai người có hai mươi năm kinh nghiệm làm việc, dù không thường tới lui hiện trường vụ án nhưng cũng đã từng trải qua việc tương tự, nhất là những vụ án người già ở nhà một mình như thế này, cần phải cực kỳ cảnh giác.

Cảnh sát khu vực vừa tới hiện trường đã ngửi thấy mùi hôi thối, trùng hợp là trước đây anh ta đã từng ngửi thấy, mùi này quả thật rất khó hình dùng, ngửi một lần là cả đời sẽ không quên được, phải gọi là hắc đến cay mắt theo đúng nghĩa đen, có thể khiến cả người dính phải mùi.

Cảnh sát khu vực nhận thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức bảo ban quản lí liên lạc với người nhà cụ già nhưng phía quản lý cũng không có ghi chép gì, chỉ có mỗi số di động của người già.

Đến lúc cảnh sát gọi về Cục Cảnh sát mới tìm ra được số điện thoại của người nhà chủ hộ nhưng gọi mãi không gọi được cho người con trai, cuối cùng chỉ gọi được cho mỗi cô con dâu.

Người con dâu nhấc máy, bảo rằng đang trên đường đến bệnh viện xem xem bố chồng mình thế nào, bảo rằng bố chồng chị ta đang gặp nguy hiểm tính mạng, đang được cấp cứu, bây giờ chị ta không thể nào tới đó mở cửa được.

Cảnh sát lập tức xin phép người con dâu đồng ý cho họ cạy cửa vào nhà xem xét.

Đến lúc cửa được mở ra, mùi hôi thối xộc tới thì lúc ấy hai cảnh sát kia mới nhìn thấy cảnh tượng mà Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đứng ở cửa đang cùng nhìn thấy ngay lúc này.

Một thi thể đang nằm trên sàn nhà trong phòng khách, trông vóc dáng và cách ăn mặc thì chắc là một bà cụ, dưới thi thể có một mảng dịch bài tiết đã khô màu đỏ có pha chút màu cà phê.

Hơn nữa như là Tề Thăng của phân cục khu phía Đông đã nói, thi thể đã thối rữa nhưng vẫn chưa thối rữa nghiêm trọng, phần lớn da thịt đều được phủ bởi quần áo, những phần lộ ra bên ngoài đã bị ruồi nhặng bay khắp nơi trong căn nhà bu lấy.

Theo lý mà nói thì nếu đã thối rữa đến mức này, đáng ra phần lộ ra của thi thể đã phải có giòi nhưng trên thi thể không hề nhìn thấy, chứng tỏ ban đầu trong nhà không hề có ruồi, căn nhà này khá là kín đáo, không có kẽ hở cho ruồi bay vào từ bên ngoài.

Những con ruồi trong nhà bây giờ đều nghe mùi bay đến sau khi mở cửa, đang cố gắng dốc thêm sức lực sinh sôi nảy nở.

Lại nói thêm về thứ mùi này, dù đã mở cửa nhưng hiện trường vụ án như thế này thường đều không thể mở cửa sổ, có lúc còn phải phân biệt mùi để tìm "chứng cứ", vì vậy thứ mùi ấy đã xộc thẳng ra cửa.

Vì cơ cấu ăn uống giữa người và các động vật khác không giống nhau nên mùi toả ra sau khi chết cũng sẽ hắc hơn thi thể thối rữa của bất cứ động vật nào, vì trong thứ mùi này có chứa hơn bốn trăm thứ hợp chất hữu cơ mà ruồi nhặng rất thích.

Nhóm Tiết Bồng mặc quần áo bảo hộ vào, còn đeo cả khẩu trang 3M nhưng mùi tử thi vẫn cực kỳ nồng nặc, theo như Mạnh Nghiêu Viễn nói thì có đeo mặt nạ chống độc cũng không đỡ được.

Thêm vào đó, thứ mùi này bám rất dai, nó sẽ bám vào mũi, vào miệng, vào từng món quần áo, tất vớ thậm chí là trong đồ lót, đến lúc xong nhiệm vụ về nhà, cởi đồ ra vẫn nghe thấy thứ mùi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!