Tiết Bồng ngồi ở ghế phụ, tháo tấm chắn nắng luôn, nhìn miết ra bên ngoài cửa sổ.
Đến khi xe chạy ra khỏi trại giam, lên đến đường lớn, Lục Nghiễm nhín chút thì giờ nhìn sang Tiết Bồng, đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay không kịp thẩm vấn Phương Tử Oánh, đúng ra người cuối cùng là cô ta."
Lục Nghiễm nói ra, Tiết Bồng mới nhớ lại chuyện này.
Theo sắp xếp thì sau Triệu Phong là đến lượt Phương Tử Oánh chịu thẩm vấn nhưng không ngờ Triệu Phong còn chưa thẩm xong thì họ đã bị Tổ Trại giam mời ra.
Lục Nghiễm: "Anh còn định là tìm cơ hội hỏi Phương Tử Oánh giúp em."
Tiết Bồng quay đầu nhìn Lục Nghiễm: "Không sao đâu, bỏ đi, thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại, Phương Tử Oánh khác thường lắm cũng là vì gấp gáp loại bỏ hiềm nghi mà thôi, sau này tôi lại tìm cơ hội hỏi cô ta sau."
Lục Nghiễm gật gù đáp lời.
Vài giây sau, Lục Nghiễm lại nói: "Anh cũng có nghĩ vì sao cô ta lại nôn nóng loại bỏ hiềm nghi tới vậy."
Tiết Bồng khựng lại: "Ồ, nói ra xem thử?"Đọc Full Tại
Đây là lần đầu tiên mà bầu không khí giữa hai người hoà hợp tới vậy kể từ vụ án của Trần Lăng, tuy không phải là vui vẻ hứng khởi gì nhưng cũng không sặc mùi thuốc súng.
Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười nói: "Đa phần những người sau khi vào tù đều thay đổi tính tình rất nhiều, tâm trạng cũng sẽ cảm thấy bị đè nén, dù là người có tính cách hoạt bát tươi sáng cách mấy, dù không phải ngồi tù mà là làm cảnh sát quản giáo gì đó thì với hoàn cảnh công việc như thế, lâu ngày dài tháng tâm trạng cũng sẽ trở nên u ám, tính tình cũng sẽ cáu gắt."
Tiết Bồng: "Vì thế nên giảm hình phạt là rất quan trọng đối với phạm nhân."
Lục Nghiễm hỏi: "Em có biết ngoài việc lập công tình báo thì họ còn có tiêu chuẩn giảm án gì không?"
Tiết Bồng lắc đầu.
"Ở trong đó, tất cả phạm nhân đều được chia thành nhóm nhỏ để quản lý, có cả cơ chế tích điểm, cách tính mỗi nơi mỗi khác. Trước kia, khi mà còn chưa thay đổi tu chính án của luật hình sự ấy thì thang điểm là mười hai, về cơ bản đều rất khó đạt điểm tối đa, muốn giảm án một năm cần phạt đạt một trăm hai mươi điểm, mỗi bốn năm mới được giảm một năm, dù điểm có cao hơn cũng chỉ giảm được bao đó thôi.
Nhưng bây giờ luật thay đổi rồi, đều theo thang điểm một trăm cả, một lần giảm nhiều nhất chín tháng, sáu trăm điểm mới được một lần. Tất nhiên là còn phải xét thời hạn thụ án nữa, thời hạn ba đến năm năm, năm đến mười năm, trên mười năm, mỗi thời hạn khác nhau đều có cách giảm khác nhau, còn phải xem tính chất phạm tội ban đầu nữa, có người dù tích đủ điểm cũng chưa chắc được cho giảm."
Chế độ thang điểm như vậy nghe có vẻ hà khắc, cứ như một màn game cực khó vậy nhưng cũng có thể hiểu được, dù gì cũng là trong trại giam, nếu giảm hình phạt quá dễ dàng thì như trò chơi con nít ấy, vậy thì sẽ giảm mất độ trừng phạt mất.
Tiết Bồng chăm chú lắng nghe, cũng không lên tiếng cắt lời Lục Nghiễm, chỉ nghe anh giải thích tường tận quy tắc ở trong ấy.
Trại giam cũng giống các nơi khác trong xã hội, ma cũ bắt nạt ma mới là lẽ thường tình, bên trong toàn là người từng phạm tội, ngoài cực ít người ngồi tù oan thì có thể mỗi người lúc bước vào đều rất xấu xa, hơn nữa tất cả mọi người đều từng là tội phạm mới, từng bị bắt nạt, gặp được người tới sau làm gì có chuyện chịu nương tay.
Trong môi trường bức bối như thế, tâm lý trả thù và nổi dậy sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Người mới vào không chỉ bị bắt nạt, việc ăn mặc cũng sẽ bị hạn chế, thể hiện không tốt sẽ còn phải bị lấy cái ăn uống ra mà phạt, không làm xong công việc càng chết người hơn, một người làm không xong còn sẽ liên lụy đến cả nhóm.
Thoạt đầu mới bắt đầu tiếp xúc với công việc ví dụ như may mặc, nhóm trưởng quá lắm chỉ cho một vài nguyên lý cơ bản, sau đó là bắt tay vào làm, hơn nữa còn có yêu cầu về số lượng sản phẩm, số lượng lại rất lớn, người mới trừ khi đã biết may sẵn, nếu không chắc chắn không theo kịp, vào là sẽ làm nhóm bị chậm tiến độ.
Ngoài công việc cực khổ, cường độ làm việc cao, cái khiến người ta mệt mỏi nhất là chuyện ăn mặc. Nhà nào có điều kiện sẽ gửi tiền vào, nhờ phía trại giam giúp cải thiện ăn uống, nhà có điều kiện kinh tế bình thường chỉ có thể theo số đông, tự bỏ ra chút tiền mua đồ ăn vặt ở mấy hàng nhỏ trong trại giam, giá như ở bên ngoài, tuy là bây giờ mỗi tuần đều có mấy lần cải thiện ăn uống, sẽ có thịt kho tàu, gà hầm các loại nhưng cũng không so được với ở nhà.
Vả lại kiểu thay đổi thức ăn này cũng chỉ bắt đầu mấy năm gần đây.
Tiết Bồng vừa nghe Lục Nghiễm nói, vừa suy tưởng ra viễn cảnh sinh hoạt của Phương Tử Oánh trong trại giam.
Phương Tử Oánh ngồi tù gần mười năm, chắc chắn cô ta từng chịu đựng bữa ăn trước khi được cải thiện và chế độ tích điểm trước khi sửa luật, tất nhiên là cũng chịu những ngày tháng ma cũ bắt nạt ma mới.
Nếu lần này Phương Tử Oánh thành công được Tổ Trại giam đồng ý cho giảm án thì thời gian mãn hạn sẽ trong năm nay.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng hỏi: "Vì Trần Lăng đột nhiên tự sát, Phương Tử Oánh lo lần này sẽ không giảm án nổi nên mới có bệnh vái tứ phương sao?"
Lục Nghiễm: "Không chỉ có vậy. Em có để ý tới vóc dáng và cân nặng của cô ta không?"
Tiết Bồng khựng lại, nhớ lại khuôn mặt Phương Tử Oánh trong lần gặp trước, cô nói: "Cô ta rất gầy, cũng rất tiều tuỵ, dường như có da có thịt hơn Trần Lăng một chút, so với Triệu Phong, Lý Đông Vân, Lê Mẫn thì trông cô ta gầy hơn nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!