Thành phố Giang từng xuất hiện không ít truyền thuyết, cũng có không ít chuyện nghe mà rợn cả người, nhất là trong vòng ba mươi năm nay tưởng chừng như long trời lở đất. Ví dụ như năm năm trước, công ty Địa Ốc Thừa Văn từng chiếm hơn nửa giang sơn giới địa ốc ở thành phố Giang bỗng nhiên sụp đổ trong vòng một đêm. Nơi đây không chỉ xảy ra án mạng mà còn có rất nhiều vụ án khiến người ta lạnh gáy như tham nhũng, buôn bán nội tạng, ô nhiễm hoá chất, sau đó thì Cố Thừa Văn, chủ công ty đó còn chết không rõ nguyên nhân trong nhà máy hóa chất đã bỏ hoang ba mươi năm.
Chuyện sau đó càng rợn người hơn, từng sự việc liên quan bị moi móc ra từng chút, bá chiếm hết ba tháng tin tức tìm kiếm hàng đầu.
Năm xảy ra sự việc đó, Tiết Bồng vừa tròn hai mươi tuổi, vẫn còn đang học ở Trường Đại học Cảnh sát.
Cô không hứng thú mấy với quá trình tự hưng thịnh đến tàn lụi của đế chế mục nát này, thậm chí còn không thể coi là người dưng hóng hớt, chỉ là đôi lúc nghe đàn anh đàn em nhắc tới mấy câu.
Công ty như Địa Ốc Thừa Văn làm được đến mức đó không phải đơn giản chỉ nhờ vào may mắn, nền móng của nó chắc chắn phải rất vững vàng, các mối quan hệ chắc chắn rất mênh mông, mà thứ gây chấn động lớn như thế cho nó chắc chắn cũng không thể chỉ là tác động bên ngoài.
Ai cũng đều nói là do Địa Ốc Thừa Văn có tay trong hợp tác với người bên ngoài, mà người này lại chính là con gái độc nhất của Cố Thừa Văn.
Nghe nói cô con gái này đã ẩn nấp mười năm, thu thập rất tường tận các chứng cứ phạm tội có giá trị, thứ tự rõ ràng, không chỉ từng điểm đều đạp trúng chỗ hiểm mà còn gửi thẳng bản cáo trạng đến Bộ Công an, rõ là muốn làm cho tới cùng, khiến cả giới tư pháp thành phố Giang đều rúng động.
Tất nhiên là quá trình thu thập chứng cứ phạm tội của người thân không tránh khỏi chuyện cấu kết làm việc với người ngoài, dù sao nếu chỉ làm chuyện trắng tinh khiết thì mãi mãi cũng không che lấp được bóng tối.
Tất nhiên là con gái của Cố Thừa Văn không phải người đơn giản.
Có nhiều chuyện trùng hợp trước sau ăn khớp với nhau, mười năm nay cô đã tích lũy được nhiều mối quan hệ thâm sâu, trước khi cáo trạng đã bán công ty, tiền bán được thì quyên góp cho Viện trẻ mồ côi, Hội máu quý O Rh-, ngoài ra còn tài trợ cho vài dự án nghiên cứu chuyên khoa của các bệnh viện lớn.
Sau đó, cô tìm một tay luật sư hình sự tài năng biện hộ cho mình, không chỉ được toà phán xử khoan hồng mà còn được cân nhắc hình phạt.
Cả câu chuyện được xoay chuyển tình thế, dù Tiết Bồng không có hứng thú gì với chuyện này thì nghe tới đây cũng không khỏi lấy làm lạ.
Người làm được thế ắt không phải người bình thường, không chỉ có quyết tâm cao, cũng đủ tàn độc, giết địch một ngàn, tự hao tám trăm, người mà đến bản thân mình cũng có thể xuống tay mạnh bạo thì còn biết sợ gì nữa?
Chỉ là những chuyện này quá đỗi xa vời với thế giới của cô, sau này cũng không có chạm mặt nhau, nghe rồi lại thôi vậy.
Mãi đến sau này, Tiết Bồng vô tình nghe thấy tên của người phụ nữ đó: Cố Dao.
Tiết Bồng cuối cùng cũng sững người.
Trong trí nhớ của Tiết Bồng, nghề nghiệp của Cố Dao luôn là bác sĩ tư vấn tâm lý, ít nhất thì mỗi lần họ gặp nhau đều là với thân phận của chuyên gia tư vấn và "bệnh nhân", Tiết Bồng làm thế nào cũng không thể liên kết Cố Dao với cái công ty địa ốc giàu có nhiều kẻ thù kia.
Năm mười sáu tuổi, vì chị gái Tiết Dịch chết thảm, Tiết Bồng không chỉ bị rối loạn lớn về tinh thần mà còn mất ngủ nghiêm trọng, thậm chí còn mắc bệnh về thần kinh tam thoa, đến thuốc an thần cũng không cứu nổi cô.
Tâm bệnh phải được chữa bằng liều thuốc tinh thần, chuyện về tinh thần thì phải được có chỉ dẫn tâm lý.
Vào ngày đầu tiên gặp Cố Dao, Tiết Bồng lại vừa trải qua một đêm mất ngủ, trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một chút, cả người trông rất mất tinh thần, mãi đến suốt đoạn đường người mẹ Trương Vân Hoa đưa cô đến phòng khám tâm lý, cô vẫn còn đang mơ màng trong tỉnh táo.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Tiết Bồng đến tư vấn tâm lý, vì trải nghiệm những lần trước đều không vui vẻ mấy nên cô bắt đầu nảy sinh tâm lý phản đối mãnh liệt với nghề nghiệp này.
Nhất là lần đầu tiên gặp người lạ đã phải xây dựng mối quan hệ tin tưởng ngay lập tức, còn phải chia sẻ tâm sự của mình với người ta, điều này đối với Tiết Bồng mà nói gần như là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
Tiết Bồng bước vào cửa, chỉ liếc nhìn Cố Dao rồi ngồi xuống ghế sofa.
Rất ít khi có người nào vui vẻ thừa nhận tâm lý mình có vấn đề, nhìn thấy bác sĩ tâm lý còn nở nụ cười, tích cực chủ động, Tiết Bồng cũng lười che giấu vẻ mặt không tình nguyện của mình, càng không giả vờ lễ phép.
Cố Dao quan sát kỹ tất cả biểu cảm của Tiết Bồng, không hề để bụng, cũng không vào chủ đề chính ngay lập tức, ngược lại, trước tiên cô rót cho Tiết Bồng một tách trà tắc, sau đó lại mỉm cười tán chuyện với cô bé.
Ban đầu Tiết Bồng còn thấy bất ngờ, thấy Cố Dao lảm nhảm đâu đâu cũng không biết là có ý gì nhưng cô chỉ yên lặng một lúc lại bắt đầu trả lời.
Sau khi nửa tách trà tắc vào trong bụng thì cơ thể cũng thoải mái được hơn chút, Tiết Bồng bắt đầu quan sát phòng làm việc của Cố Dao.
Xung quanh có vài cái giá sách, bên trên xếp đầy sách và hồ sơ tài liệu, trên chiếc bàn trước mặt có đặt một cái đồng hồ cát đang ngưng đọng, cạnh bên còn có hai quyển tập san tâm lý học.
Tiết Bồng lật vài trang, lướt mắt qua mục lục, đột nhiên lại nói: "Em vốn định thi tâm lý học đấy."
Cố Dao nhướng mày, chú ý đến cách dùng từ của cô: vốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!