Sau khi mọi chuyện lắng xuống.
Cha con nhà họ Hoắc đã sa lưới nhiều ngày, các bộ phận ban ngành có liên quan vẫn đang bận rộn.
Vì có quá nhiều tội trạng và vụ án liên quan, cần có thời gian thu thập chứng cứ, còn phải phân loại, xem xem những hành vi nào phải xử phạt hành chính, tội nào cần phải khởi tố.
So với tổ chuyên án thì công việc của khoa kiểm nghiệm dấu vết thuộc vào giai đoạn đầu, sau khi xử lý xong dấu vết vật chứng thì có thể coi là đã vào hồi kết.
Một tuần trước, Tiết Bồng và Trương Vân Hoa đã ra mộ thắp nhang cho Tiết Ích Đông và Tiết Dịch, hiện giờ cha con nhà họ Hoắc đã sa lưới, người chết cuối cùng cũng được yên nghỉ.
Thường Trí Bác và Thường Phong thì lại đều chết không toàn thây, Tiết Bồng chỉ lãnh được tro cốt, Trương Vân Hoa nói, hồi còn sống Thường Trí Bác có bảo, nếu ông ấy đi rồi thì cứ rắc tro xuống biển, Tiết Bồng bèn đăng ký, đợi lần hải táng sắp tới.
Trương Vân Hoa cũng từng lo về Hàn Cố, sợ sau này hắn ở trong tù sẽ có xích mích với Hoắc Kiêu, bà cũng lo nhà họ Hoắc vẫn còn thế lực, dù gì vẫn còn tiền bạc chống đỡ.
Tiết Bồng cũng có an ủi Trương Vân Hoa, cô nói Hoắc Kiêu phạm tội nặng, phần trăm cao là sẽ không ở cùng một trại giam với Hàn Cố, trại giam ở thành phố Giang bây giờ cũng đã được cải cách so với trước kia, với tính chất phạm tội của Hàn Cố, chắc khả năng cao là sẽ được đưa tới trại giam có độ nghiêm ngặt thấp.
Sau đó, Trương Vân Hoa lại hỏi tới Phương Tử Oánh.
Nhiều năm trước, Trương Vân Hoa từng gặp Phương Tử Oánh, khi đó vừa tức vừa hận vì cô ta là hung thủ giết Tiết Dịch, nhưng bây giờ cảm xúc lại bỗng phức tạp, cũng không biết gọi là đau lòng hay là gì.
Vì thế mà Tiết Bồng cũng có liên lạc với Phương Tử Oánh, chuyển lời giúp Trương Vân Hoa.
Ban đầu, Phương Tử Oánh dự tính sẽ rời khỏi thành phố Giang, nhưng cô ta đã chọn mấy nơi đều không quyết định chắc được, đi đâu cũng quá xa lạ, khó mà dứt được, nghĩ tới nghĩ lui bèn ở lại, nộp lý lịch vào mấy cơ quan từ thiện, tiếc là đều không thấy hồi âm.
Sau đó, Tiết Bồng kể chuyện này với Cố Dao, Cố Dao nói cô nhi viện Lập Tâm đang thiếu nhân viên, nếu Phương Tử Oánh có hứng thú thì có thể tới phỏng vấn.
Sau khi giải quyết xong hai chuyện này, Tiết Bồng dành ra mấy ngày, sắp xếp lại hết những ghi chép Tiết Ích Đông để lại, chia thành hai phần, một phần có ý nghĩa cống hiến và kỷ niệm đối với thành phố này, phần còn lại là ghi chép thông thường.
Tiết Bồng in phần đầu ra rồi giữ lại bản sao, quyên góp bản chính cho chính phủ, bản này sẽ được mang đi triển lãm sau khi Bảo tàng công nghiệp hoá chất thành phố Giang được xây xong, đồng thời cũng sẽ viết lên tiểu sử của Tiết Ích Đông, để đời sau học tập.
Phần lớn những ân oán giữa Tiết Ích Đông, Tiết Dịch, Thường Trí Bác và những người khác với cha con nhà họ Hoắc đều không được công bố quá rõ ràng, quan chức cũng chỉ thuật lại đơn giản mấy trăm đến nghìn chữ, cũng như những vụ án chấn động xã hội trước kia vậy, chỉ công khai những phần có tác dụng răn đe cảnh báo.
Còn nội tình bên trong dậy sóng thế nào, lòng người biến hóa khôn lường ra sao, người không biết chuyện chỉ có thể tự suy diễn thêm.
Hôm nay trời vừa sáng, Tiết Bồng được duyệt cho đến trại tạm giam thăm Hàn Cố.
Hàn Cố trông gầy hơn chút, nhưng tinh thần vẫn khá ổn, nhìn thấy Tiết Bồng, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trông thoải mái hơn hẳn.
Tiết Bồng cũng cười, nói với hắn: "Em mang cho anh hai quyển sách này."
Tiết Bồng vừa nói vừa đưa sách tới trước mặt hắn, Hàn Cố nhìn thấy rất ngạc nhiên, đó là sách luật pháp hắn tặng Tiết Dịch, còn có cả ghi chép của hắn nữa.
Hàn Cố thấp giọng nói: "Thì ra là hai quyển này à."
Hắn mở một trang sách, nhìn thấy bên cạnh ghi chép mười năm trước còn có thêm một dòng chữ nhỏ, đó là mấy câu cà khịa Tiết Dịch viết bằng bút đỏ, cạnh bên còn vẽ thêm cái mặt quỷ.
Hàn Cố ngẩn ngơ giây lát, khoé môi khẽ nhếch lên.
Tiết Bồng nói: "Cà khịa vui lắm đó, em nghĩ chắc anh chưa thấy đâu."
Hàn Cố lắc đầu: "Đúng là chưa thấy."
Hàn Cố lại lật thêm vài trang.
Tiết Bồng nhìn khóe môi hắn từ đầu đến cuối vẫn cứ mỉm cười, cô không hề quấy rầy, không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại với Cố Dao hôm qua.
Đợi Hàn Cố gấp sách lại, ngẩng đầu lên, Tiết Bồng mới nói: "Em biết anh có cố tự biện hộ cho mình, nhưng với tính cách của anh, em nghĩ anh sẽ không giành được lý lẽ về mình, vì thế em giúp anh mời luật sư rồi. Em có hỏi ý anh ấy, tuy anh vi phạm pháp luật, nhưng cũng có lập công giúp cảnh sát phá án, hơn nữa trách nhiệm chủ yếu không nằm ở anh, anh ấy có tự tin sẽ giúp anh được xử nhẹ, giảm nhẹ."
Hàn Cố yên lặng vài giây mới hỏi: "Luật sư em nói là Từ Thước đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!