Quý Đông Duẫn đã bắt đầu giải phẫu thi thể của Trần Lăng, kéo dao một đường đến cuối, vạch mở lớp da, màng bụng và tổ chức dưới da, tiếp đó bắt đầu kiểm tra bên trong dạ dày, phán đoán thời gian tử vong qua mức độ tiêu hoá thức ăn.
Lục Nghiễm là một "người quan sát", phần lớn thời gian đều chỉ đứng một bên, không xem vào cũng không cho ý kiến, chỉ nghe Quý Đông Duẫn giải thích trong quá trình giải phẫu, xem nội dung ghi chép của trợ lý pháp y, đôi lúc cũng sẽ nhìn sang Tiết Bồng đang phụ trách chụp ảnh.
Tiết Bồng từ đầu tới cuối tập trung vào công việc của mình, có vẻ coi Lục Nghiễm như người tàn hình, suốt buổi không để ý đến sự tồn tại của anh.
Quý Đông Duẫn nói: "Quan sát bên trong dạ dày có thể thấy sức ăn của Trần Lăng rất ít, chắc cũng có liên quan đến chứng loét dạ dày của cô ấy. Những khối tảng này là tổ chức loét, với số lượng này thì sau mỗi lần ăn Trần Lăng chắc đều sẽ cảm thấy đau dữ dội. Ngoài ra thì sau khi một người chết đi, cơ vòng ở bàng quang và cơ vòng ở hậu môn, trực tràng sẽ lần lượt mất đi chức năng, lúc này, cơ thể sẽ tự động bài tiết hết mọi thứ trong đường ruột.
Nhưng nhìn lượng bài tiết của thi thể thì tình trạng dung nạp một lượng thức ăn ít đã kéo dài được một thời gian."
Lục Nghiễm âm thầm lắng nghe, trong đầu vô thức phác hoạ trạng thái sinh hoạt của Trần Lăng.
Trần Lăng đã gần bốn mươi tuổi, đến tháng sau là đã mãn hạn tù nhưng sớm đã không còn người thân ở ngoài, trong lòng không có gì để gửi gắm, sau khi ra tù thì lại nên đi đâu?
Thường ngày Trần Lăng ăn rất ít, vì mắc chứng loét dạ dày nên sẽ thường đau dạ dày sau khi ăn, lâu ngày sẽ giảm dần lượng thức ăn. Khi lượng thức ăn ít, không đủ chất dinh dưỡng đi vào cơ thể, cơ thể sẽ càng lúc càng suy nhược, người cũng sẽ càng lúc càng gầy.
Trần Lăng bị chứng loét dạ dày giày vò nhiều năm, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn, sớm đã mệt mỏi rã rời, không có tâm trạng cũng không có hơi sức mà chống chọi với bệnh, trong lòng bắt đầu chán ghét, gần đây thì đã nghĩ đến cái chết.
Dù sao nếu cứ sống tiếp như thế này thì về lại thế giới bên ngoài chỉ càng khó khăn hơn, không chỉ phải bỏ ra số tiền lớn mà còn chưa chắc chữa được.
Còn ở trong tù, cô ta không phải mang gánh nặng kinh tế, còn có thể kiếm được một phần lương nhỏ nhờ công việc lao động trong tù.
Thêm vào đó, lần trước khi Trần Lăng được tại ngoại khám bệnh đã phát hiện ra loét dạ dày đã biến chứng thành ung thư, những tế bào ung thư này cũng đã theo máu ở dạ dày di căn đi khắp cơ thể.
Những yếu tố này gộp lại quả thật đều sẽ khiến một người bị bệnh tật giày vò suốt một thời gian dài nảy sinh tâm lí coi nhẹ sự sống, chán ghét cuộc đời.
Chỉ là vì sao một người sắp sửa rời khỏi nhân thế lại phải khâu miệng mình lại trước?
Lục Nghiễm loé lên nghi vấn này trong đầu, anh nhanh chóng hỏi: "Pháp y Quý, trong những vụ án trước kia anh đã bao giờ gặp trường hợp tương tự như vậy không, rõ đã sắp sửa tự sát mà trước khi tự sát còn phải thực hiện hành vi tự hại như vậy?"
Quý Đông Duẫn: "Ý anh là chuyện Trần Lăng khâu miệng mình lại ấy hả?"
Lục Nghiễm: "Đúng vậy."
Quý Đông Duẫn: "Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi cũng không thể đưa ra giải thích hợp lí được, nhưng mà trước khi anh tới, tôi vừa phát hiện một thứ từ trong miệng Trần Lăng."
Lục Nghiễm sững người: "Đó là thứ gì?"
Quý Đông Duẫn đứng thẳng dậy, hất cằm ra hiệu cho Lục Nghiễm nhìn sang xe đẩy bên cạnh.
Trên xe có vài khay kim loại, trong khay là những tổ chức được lấy ra từ trong thi thể, lát nữa sẽ phải tiến hành lưu trữ, còn phải thu thập một vài tổ chức trong số đó đến thực hiện bước kiểm nghiệm tiếp theo.
Trong số một khay có một túi nilon rất nhỏ, trong như loại đựng thuốc viên, trong túi nilon là một mảnh giấy được gấp lại.
Lục Nghiễm dùng nhíp gắp túi nilon lên, đưa đến trước mắt soi dưới đèn, muốn xem xem bên trong viết gì.
Nhưng mảnh giấy được gấp lại rất nhỏ, không chỉ một lớp, chỉ có thể thấy loáng thoáng bên trong có chữ, khó mà xem rõ được nội dung cụ thể. Liệu có phải là di ngôn của Trần Lăng không?
Nếu là đúng vậy thì sao lại phải niêm phong bằng cách này, cô ta hoàn toàn có thể để dưới gối cùng kim chỉ, đợi đến lúc thi thể được phát hiện, di ngôn cũng sẽ được tìm thấy.
Hơn nữa Trần Lăng đã không còn người thân nữa, vẫn còn gì muốn nói với ai sao?
Rõ là việc khâu mảnh giấy vào trong miệng không chỉ là nghi điểm lớn nhất của vụ án này mà cũng là điểm quan trọng.
Kể từ lúc đó, Lục Nghiễm không còn nhắc tới bất cứ vấn đề nào nữa.
Đến khi cả cuộc khám nghiệm kết thúc, Quý Đông Duẫn nói với Lục Nghiễm, dựa vào nội dung cuộc khám nghiệm hôm nay, dù là góc độ vết thắt, dấu vết dây thừng trượt qua để lại trên da hay là các tổn thương khác ngoài cơ thể đều không giống như bị giết ngụy trang thành tự sát.
Cũng có thể nói, cái chết của Trần Lăng có khả năng cao là tự sát, tạm thời có thể loại bỏ khả năng bị mưu sát nhưng kết quả cụ thể hơn còn phải đợi kiểm tra xong tổ chức nội tạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!