Chương 9: (Vô Đề)

Chuyện này bị Lỗ Quốc Công tố cáo lên Tiên Hoàng, lúc đó mọi người đều nghĩ Thánh thượng sẽ mất đi cơ hội lên ngôi, ai ngờ chuyện này cuối cùng bị Tiên Hoàng ngăn lại, kết thúc bằng việc Lỗ Quốc Công cáo lão về quê, đương kim được phong làm Thái tử.

Đây luôn là một chuyện mà đương kim khá tự mãn.

Khi phụ thân kể chuyện này, ta đã suy tính xem có chỗ nào có thể lợi dụng được không.

Bây giờ xem ra, kết quả cũng không tệ.

Hoàng đế cùng thái giám đùa giỡn mấy tiếng, ta nhân cơ hội yếu ớt chen vào: "Hoàng thượng, ngài vừa nói nhỏ máu nhận thân là sao ạ?"

"Nhìn xem! Nhìn xem!"

Hoàng đế lại bật cười, ngón tay chỉ vào ta khẽ run rẩy, người nhìn những người xung quanh:

"Các ngươi xem cái dáng vẻ này của nàng, nói nàng gan lớn, nàng lại quỳ như con chim cút, nói nàng gan nhỏ, nàng lại dám chen ngang lời trẫm!"

Mọi người đều không nhịn được cười, nhất thời, không khí trong đại điện vô cùng vui vẻ.

Hỏi mãi không được giải đáp, ta tức giận không kìm được bĩu môi.

Hoàng đế cúi xuống, dịu giọng nói: "Giận rồi sao?"

Vẻ mặt ta cung kính, chỉ có khóe môi mím chặt mới tiết lộ sự bực bội của ta:

"Thần nữ không dám giận."

Hoàng đế gật đầu hiểu ý, trêu chọc:

"Không dám giận, không phải không biết giận."

"Thôi được rồi, đứng dậy đi, có thắc mắc gì lát nữa nói, bây giờ chúng ta làm việc chính trước."

"Trương Toàn, đi lấy đồ."

Ta nghi hoặc đứng dậy.

Rất nhanh, Trương Toàn bưng một cái khay đến trước mặt ta, trên khay, đặt một chén nước trong và một cây kim vàng.

"Tư tiểu thư, xin hãy dùng kim vàng lấy một giọt máu đầu ngón tay nhỏ vào chén."

Ta có chút bối rối, cầu cứu nhìn mẫu thân, mẫu thân dịu dàng an ủi ta:

"Nguyệt Nhi, không sao, nghe lời Trương công công đi."

Ta cắn môi, vẻ mặt có chút thoải mái hơn.

Dù trong lòng đã tưởng tượng đến cảnh này vô số lần, nhưng khi thật sự đối mặt, ta vẫn gần như không thể kiềm nén nổi cơn kích động dâng trào trong ngực.

Ta đưa mắt nhìn chiếc chén khắc rồng bằng vàng trước mặt, ánh nhìn dần trở nên kiên định.

Ta không còn do dự, cầm kim lên đâm mạnh vào đầu ngón tay.

Một giọt máu tươi trượt xuống móng tay, rồi từ móng tay nhỏ xuống.

Tách!

Âm thanh yếu ớt của giọt nước rơi, như tấm lụa mệnh vận không thể phá vỡ, dần bị xé toang từng lớp từng lớp.

Khoảnh khắc ấy, âm thanh đó vang vọng tựa tiếng sấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!