Chương 4: (Vô Đề)

Ta nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, phụ thân ta đã sai người đi mời phu thê họ đến rồi."

Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "phu thê".

Dạ Lan và Tất Huỳnh không thể nào đùng một cái yêu nhau được, ông ta là phụ thân, thật sự không biết một chút nào sao?

Đồng tử của lão Hầu gia co rút lại, hiển nhiên đã hiểu ra điều gì đó.

Ta nhìn phụ thân: "Phụ thân, liệu người có thể cùng lão Hầu gia dịch bước được không, con muốn tự mình nói chuyện với hắn."

Phụ thân biết ta từ nhỏ đã rất cẩn thận, tự nhiên sẵn lòng hợp tác với ta.

Lão hầu gia tự biết mình chẳng có bao nhiêu lý lẽ, miễn cưỡng bị phụ thân kéo đi.

Ông ta mang vẻ xấu hổ phẫn nộ, song lại chẳng có chút căng thẳng nào, hẳn là cũng không cho rằng ta có thể làm ra chuyện gì vượt khuôn phép.

Ngay cả các bình luận cũng rất thoải mái.

[Trời ơi, nữ phụ phản công rồi! Đuổi Thái uý và lão Hầu gia ra khỏi Hầu phủ.]

[Hỏng rồi hỏng rồi, nàng ta sẽ không đánh bé cưng của chúng ta chứ!]

[Yên tâm đi, có nam chính ở đây, bé cưng sẽ không sao đâu.]

Chỉ trong giây lát, bên ngoài đại sảnh đã truyền đến tiếng động.

"Lớn mật, các ngươi là ai, có biết đây là nơi nào không!"

"Huhu Lan ca ca ta sợ quá!"

"Đừng sợ, đây là Ung Hầu phủ, ở đây không ai có thể làm tổn thương nàng."

Tiếng quát mắng giận dữ của nam nhân, tiếng cầu cứu yếu ớt của nữ tử, xen lẫn với âm thanh ủng quân bằng da bò dẫm lên phiến đá xanh.

Khi một nam một nữ mặc tẩm y bị binh lính áp giải vào, màn bình luận lúc này bắt đầu sôi sục.

[ Tỷ muội à, ta tuyên bố nam nữ chính ngọt lịm tim luôn rồi! ]

[ A a a a a nam chính yêu quá trời, ta sắp ghen với em bé nữ chính mất thôi! ]

[ Con tiện nữ phản diện chết tiệt kia có thể chết đi được không! Dám dẫn người đến phá đêm động phòng hoa chúc của nam nữ chính! ]

[ Ha ha, đáng tiếc là muộn rồi haha, nam chính sớm đã cùng bé cưng của chúng ta... hẹ hẹ hẹ rồi! ]

Màn bình luận đồng lòng ca ngợi tình yêu tuyệt đẹp của Dạ Lan và Tất Huỳnh, đồng thời mắng chửi, chỉ trích ta thậm tệ.

Ta nheo mắt, ánh mắt hướng về đôi nam nữ vừa bước vào.

Nữ tử quỳ trên mặt đất, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân hình run rẩy toát lên vẻ yếu đuối đáng thương.

Nàng gần như không dám ngẩng đầu nhìn ta, chỉ cúi gằm cổ, để lộ những vết lốm đốm ở gáy.

Rõ ràng, nàng vừa làm gì đã hiển hiện rõ ràng.

Ta lướt mắt qua nàng, dừng lại trên người nam tử.

Nam tử thật sự tuấn mỹ, dù chỉ mặc một bộ tẩm y, dù bị binh lính mạnh mẽ áp giải trên đất trông có vẻ chật vật, cũng không che giấu được phong thái của hắn.

Ta cẩn thận nhìn vị hôn phu hụt đã gặp vài lần trước mặt, thật khó mà tưởng tượng nổi, đằng sau gương mặt có vẻ khôn ngoan ấy, hắn lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như đổi kiệu hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!