Chương 17: (Vô Đề)

Dường như bên Ung Hầu phủ một người chết một người bị thương, còn ta và phụ thân, lại chỉ bị giam vào Tông Nhân phủ, nhưng đừng quên, phụ thân ta đã bị nhốt vào trong, còn lão hầu gia bên kia vẫn nhởn nhơ ở ngoài. Muốn chỉnh đốn một phạm nhân đang ở trong ngục, đối với ông ta mà nói, dễ như trở bàn tay.

Nếu không có chuyện ta nhận thân, ta và phụ thân dù chỉ ở Tông Nhân phủ vài ngày, e rằng cũng phải chịu không ít khổ sở.

Lúc này, người chịu oan ức là con ruột của mình, thái độ của Hoàng đế sẽ như thế nào?

Trong lòng ta đã có chủ ý, nói trái lòng:

"Phụ hoàng đã phạt bọn họ rồi, chuyện này cứ thế bỏ qua đi."

Hoàng đế cười nói: "Vậy là thật sự bỏ qua sao?"

Ta tủi thân gật đầu, miễn cưỡng đáp: "Vâng!"

Hoàng đế cười ha hả:

"Không thể bỏ qua, bỏ qua thì nữ nhi của Trẫm sẽ tủi thân chết mất."

Mắt ta sáng lên, thuận theo đà trèo lên: "Vậy phụ hoàng hãy làm chủ cho con."

Thần sắc Hoàng đế dịu dàng:

"Phụ hoàng không làm chủ cho con thì còn đợi ai làm nữa."

"Trẫm thân là Hoàng đế, nếu công chúa của Trẫm chịu oan ức mà còn không thể trút giận, Trẫm không cần làm Hoàng đế nữa."

Ông hừ lạnh một tiếng:

"Lão già Ung Hầu kia quả là biết điều, sáng sớm đã quỳ trước cửa cung xin nhận tội rồi."

Ông ấy trầm ngâm một lát: "Trẫm cho phép lão ta cáo lão về quê, được không?"

Cáo lão về quê ư?

So với kết cục của cả gia đình ta trong kịch bản thì có đáng là gì?

Ta trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt không biểu lộ, ngoan ngoãn đáp: "Mọi việc đều do phụ hoàng quyết định."

Hoàng đế gật đầu, rồi lại hỏi:

"Còn về tên tiểu tử kia, con còn thích hắn không?"

"Nếu không thích, cứ để hắn ở trong ngục thêm vài ngày, con đi xả giận, đừng làm chết là được."

"Nếu con vẫn còn thích, gây ra chuyện đến mức này, con cũng không thể gả cho hắn nữa, nhưng lén nạp thêm một nam sủng cũng không phải là không thể."

Ta vội lắc đầu từ chối: "Nam sủng thì không cần, con đi xả giận là được rồi."

Được kim khẩu ngự lệnh, ta dẫn người thẳng tiến đến Tông Nhân Phủ.

Không phải là ta có hứng thú gì với việc hành hạ Dạ Lan, chỉ là kể từ khi ta thô bạo thay đổi cốt truyện, tác dụng của các bình luận đã ngày càng ít đi.

Sự xuất hiện của Nhập Họa là một bất ngờ, khiến ta nhận ra rằng các bình luận cũng không phải là vạn năng.

Họ dường như cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ, nhưng càng những chi tiết nhỏ nhặt thì lại càng khó nhìn thấu.

Và những chi tiết nhỏ nhặt đó, rất có thể ẩn chứa một đòn chí mạng với ta.

Ta cần chậm lại, xem xét kỹ lưỡng, lấp đầy những thiếu sót, và loại bỏ mọi nguy hiểm mà ta có thể nghĩ đến trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!