Ngày Đông Thiên rời xa thế giới là một ngày rất đẹp. Thượng đế đã chọn một buổi trưa nắng vàng rực rỡ để đưa cậu đi.
Sau khi xuất viện sức khỏe cậu bé càng lúc càng tệ, nhưng vì không phải
tiêm và rút máu nữa nên cậu bé cười rất nhiều, ban ngày đọc sách, vẽ
tranh, thỉnh thoảng xem ti vi, cậu thích hát cùng Trình Đoan Ngọ. Cậu
hát không hay, thường bị sai nhạc nhưng lại rất thích hát, mỗi lần hát
cậu cười híp mắt vẻ rất hạnh phúc.
Mặc du rất nhiều lần chảy máu
cam và ngất xỉu nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn cố gắng tận dụng từng giây phút ít ỏi mà ông trời lưu lại cho mẹ con cô.
Hôm đó, Đông Thiên thức dậy rất sớm. Mới bốn giờ sáng cậu bé đã tỉnh, sức khỏe cậu đã vô cùng
yếu ớt, không còn sức để nói nữa, nói chuyện lâu một chut là lại thở hổn hển, nhưng hôm đó bé lại muốn đi đá bóng.
Trình Đoan Ngọ nhìn cơ thể gày như thanh củi của con mà lòng xót xa vô cùng. Cô không biết
phải từ chối cậu bé như thế nào, im lặng hồi lâu, cuối cùng không thể
kìm nén được nước mắt chạy nhanh ra khỏi phòng cậu, quay lưng khóc. Cuối cùng thì cô cũng phải chịu đầu hàng số phận rồi.
Rất lâu sau, cô táp nước lạnh lên mặt mình rửa trôi những vệt nước mắt, rồi cô ngẩng
lên nhìn, trong gương là một người phụ nữ gương mặt hốc hác, mắt sưng
húp, mặt trắng bệch. Cô mím môi, xoa xoa mặt, cố gắng mỉm cười cố gắng
khiến sắc mặt mình tốt lên một chút.
Lúc cô từ nhà vệ sinh bước ra thì Lục Ứng Khâm đã giúp Đông Thiên mặc xong quần áo.
Nụ cười gượng biến mất, cô trợn mắt, cất gọng: "Anh định đưa con đi đâu? Nó không thể đá bóng đâu!"
Lục Ứng Khâm thở dài. "Anh biết là con không thể đá bóng, anh muốn đưa con đi xem đá bóng."
Trình Đoan Ngọ biết mình đã hiểu nhầm Lục Ứng Khâm nhưng vẫn thấy lo lắng,
hai tay cô nắm chặt lại, lòng vô cùng đau xót, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Nhưng… nhưng bên ngoài…"
Lục Ứng Khâm ngắt lời cô: "Chỉ đi xem một lúc, không sao cả, em đi lấy khẩu trang lại đây."
Trình Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu, cố kìm nén dòng nước mắt, đi lấy khẩu trang.
Gần nơi ở của Trình Đoan Ngọ có một trường học, đúng lúc ấy ở trường đang
chuẩn bị tổ chứ giải thi đấu bóng đá dành cho học sinh. Các cậu bé trong đội bóng đang cố gắng luyện tập. Lục Ứng Khâm bế Đông Thiên chọn một vị trí có góc nhìn đẹp nhất ngồi xuống. Từ lúc ra khỏi nhà, tình trạng của Đông Thiên đã không tốt, cậu có vẻ rất buồn ngủ, cứ ú ớ nói mê sảng nên cô cũng không nghe cậu bé nói gì.
Hai
người lớn và một đứa trẻ ngồi trên khán đài xem đá bóng hơn hai tiếng
đồng hồ, Lục Ứng Khâm nói cho cậu nghe về đội bóng AC Milan, về Ronaldo, Beckham, rất nhiều quy tắc trong thi đấu bóng đá mà Trình Đoan Ngọ nghe cũng không hiểu lắm. Đông Thiên nghe rất chú tâm, cố gắng để không nhắm mắt ngủ, thỉnh thoảng không hiểu lại mở miệng hỏi vài câu.
Trình Đoan Ngọ gần như không dám nhìn con, cô sợ phải nhìn thấy cậu bé ngủ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!