Lục Ứng Khâm không ngờ mình lại có thể gặp lại cô trong tình cảnh này. Một năm trước, anh ta đã từ bỏ việc tìm kiếm cô, tự nhắc mình rằng, cho dù người phụ nữ này có nơi đâu đi chăng nữa thì ít nhất trong trái tim anh ta cô đã chết rồi. Anh ta vẫn sẽ nhớ đến cô, nhưng về mặt tình cảm, với một người có khả năng kiềm chế mạnh mẽ như anh ta, một khi đã từ bỏ thì thực sự sẽ từ bỏ được.
Nhưng cô lại một lần nữa bước vào cuộc sống của anh ta.
Anh ta một mình đứng ở giữa khán đài lỡn. Những cảnh trang nghiêm như thế này đã quen thuộc với anh ta. Bài diễn thuyết trên tay do MC vừa mới đưa, lời mở đầu và kết thúc anh ta đã đọc rất nhiều lần rồi, công thức và cũ rích. Anh ta cười đọc hết bài diễn thuyết. Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như sấm. Anh ta biết rằng sự thể hiện của mình vô cùng hoàn hảo.
Anh ta đặt bài diễn thuyết xuống, đang định bước xuống khán đài thì nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng phía dưới, tiếp đó là tiếng người ồn ào, huyên náo.
Anh ta không thích kiểu ồn ào. Vốn chẳng có hứng thú với buổi họp báo này. Anh ta chỉ vô tình liếc nhìn xuống đám đông. Khi nhìn rõ người đứng ở trung tâm của sự ồn ào đó thì ánh mắt anh ta không thể rời đi chỗ khác được nữa.
Đã hai năm rồi, cái mà cô để lại cho anh là ánh mắt tuyệt tình cuối cùng, là những giấc mơ đêm nào cũng giày vò tâm trí anh ta. Giờ đây cô lại xuất hiện trước mặt anh ta, khiến quá khứ tưởng như đã hoàn toàn biến mất ấy lại một lần nữa trở về.
Vì là chương trình biểu diễn của buổi họp báo khán đài cách người xem không xa, để tại hiệu ứng nổi bật cho khán đài, tất cả đèn trong hội trường được điều chỉnh đến mức tốt nhất. Nhưng chỉ cần nhìn qua thôi Lục Ứng Khâm cũng đã nhận ra cô. Cô thay đổi thành một người hoàn toàn khác, chiếc váy dạ hội hở vai để lộ làn da trắng như tuyết, đôi giày cao gót cũng màu với chiếc váy khiến cô vốn đã cao trông lại càng nổi bật giữa đám đông, mái tóc dài đen bóng được búi cao tạo nên một phong cách cổ điển như Audrey Heoburn.
Dung mao của cô chẳng thay đổi chut nào, vẫn xinh đẹp nhưng cũng dường như khác xưa rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn, cặp lông mày vừa cao vừa dài, một người con giá trong sáng, thuần khiết trở thành một người phụ nữ cuốn hút và quyến rũ, cô trang điểm rất kĩ, giống cô mà cũng chẳng giống cô chút nào.
Cô vẫn thích gây chuyện như vậy. Cô đâm vào người phục vụ nhưng còn lúng túng hơn cả cô ta. Cô cứ đứng ở đó, chẳng biết làm thế nào ngoài việc xin lỗi, trong đôi mắt kiều diễm ấy hiện rõ sự áy náy và lo lắng.
Người phục vụ đứng dậy, nhanh chóng thu dọn rồi rời đi, đám đông cũng tản ra, ánh mắt của mọi người lại hướng lên phía khán đài. Trình Đoan Ngọ thì vẫn hoảng hốt đứng ngay ra đó.
Lục Ứng Khâm không biết mình đi xuống khán đài bước đến bên cạnh "Kẻ gây chuyện" đó như thế nào. Dường như thật sự là có ý chí của đại não nữa, cứ thế đi về phía Trình Đoan Ngọ, càng đến gần thì tìm anh ta càng đập càng nhanh, cảm giác như tất cả mọi việc đều không phải là thật.
Anh ta dưng lại phía sau Trình Đoan Ngọ, chỉ cách một bước chân nhưng không dám tiến gần thêm nữa. Trong lòng rối bời, anh ta vừa mừng vừa lo nhưng cũng vô cùng tức giận. Anh ta cảm thấy như sắp phát điên.
Trình Đoan Ngọ quay phắt lại, đâm sầm vào anh ta. Anh ta cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của cơ thể cô, mùi hương phảng phất ùa vào khứu giác, tim anh ta đập mạnh, tựa như con ngựa hoang đứt mất dây cương.
Gặp lại người vợ đã mất tích hai năm trời thì nên thể hiện thái độ như thế nào đây?
Nếu người vợ đã mất tích hai năm ấy từng muốn đâm anh ta xuống đáy biển, muốn anh ta cùng chết với cô thì nên có thái độ như thế nào?
Mối quan hệ phức tạp ấy khiến tâm trạng của Lục Ứng Khâm rất phức tạp, anh ta muốn ngay lập tức trút bỏ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào ngoài cách quen thuộc, trợn trừng đôi mắt lạnh băng nhìn. Trình Đoan Ngọ, như muốn xé cô ra thành trăm mảnh, "Sao thế, tìm tôi à?" Trình Đoan Ngọ cảm thấy lúc đó, thời gian như dừng lại, những âm thanh ồn ào bên tai biến mất, cô không nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.
cô đứng ngây ra đó, nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm. Cách xa trăm sông ngàn núi, cô phải qua bao trắc trở mới có thể trở về nơi quen thuộc này. Vì buổi tối hôm nay, cô đã phải mất hai tiếng trang điểm, sửa đi sửa lại để trông mình càng nổi bật, có sức cuốn hút. Thu hút người khác, cô không phải là người phụ nữ biết cách làm cho mình hấp dẫn hơn trong mắt người khác, vì vậy cô thấy vô cùng căng thẳng.
cô nghĩ xoay người lại, sẽ không có chuyện gì xảy ra, cuộc hội ngộ không lấy gì làm vui vẻ này cũng sẽ không diễn ra. cô đã làm hỏng mọi việc, cô va vào người phục vụ rồi lại đâm sầm vào Lục Ứng Khâm. cô hốt hoảng, lo sợ…
cô buồn bã nắm chặt chiếc túi xách, cắn chặt môi, im lặng nhìn Lục Ứng Khâm.
Khóe miệng Lục Ứng Khâm khẽ run run, hai đầu lông mày nhíu chặt, như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời. Người đàn ông đó không nhìn thấy Trình Đoan Ngọ, chỉ thấy Lục Ứng Khâm, nói với giọng nịnh bợ: "Tổng giám đốc Lục, show sắp bắt đầu rồi, anh có trở về chỗ ngồi bây giờ không ạ?"
Lục Ứng Khâm lạnh lùng liếc nhìn Trình Đoan Ngọ giơ tay phải kéo mạnh cô vào lồng ngực, đặt tay lên eo cô.
Sau hành động đột ngột đó của Lục Ứng Khâm, người đàn ông vừa nói chuyện với anh ta mới phát hiện thấy sự tồn tại của Trình Đoan Ngọ, vẻ mặt vô cùng lúng túng, cười gượng gạo nói: "Tổng giám đốc Lục, vị tiểu thư này sẽ đi cùng anh ra đó chứ ạ?" Giọng anh ta dần nhỏ lại, căng thẳng hơn. Cũng chẳng trách anh ta được, rõ ràng thấy Lục Ứng Khâm đến đây một mình, vậy mà đột nhiên bây giờ lại ôm eo một người phụ nữ chẳng rõ từ đâu đến khiến anh ta không kịp phản ứng.
Lục Ứng Khâm không nói gì, chỉ ôm Trình Đoan Ngọ hướng về phía sân khấu.
Dáng người Lục Ứng Khâm cao to, bước chân sải rộng, cũng chẳng chú ý đến Trình Đoan Ngọ. cô bị anh ta kéo đi xềnh xệch. cô đập đập cánh tay anh ta đang ôm cô nhưng anh ta lại càng siết chặt, cô vừa bẻ vừa kéo tay anh ta nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta.
Lục Ứng Khâm được sắp xếp ngồi ở hàng ghế khách quý, Trình Đoan Ngọ ngồi bên cạnh anh ta. Sau khi ngồi xuống ghế, anh ta không nói gì thêm câu nào nữa nhưng tay phải vẫn mắm chặt tay Trình Đoan Ngọ. cô bắt đầu tức giận, thấp giọng nói: "Anh làm gì vậy? Buông tay ra!"
"Tại sao lại trở về?" Giọng nói hờ hừng, anh ta chẳng thèm quay ra nhìn cô, cũng chẳng trả lời câu hỏi của cô, lại còn hỏi lại.
Trình Đoan Ngọ khó chịu liếc nhìn anh ta. "Liên qua gì đến anh?"
Lục Ứng Khâm quay đầu về phía cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn. Bàn tay anh nắm chặt hơn, tưởng như muốn bóp nát tay cô. cô cảm thấy rất đau, những gân xanh trên trán vì đau đớn mà đập mạnh. "Buông ra, Lục Ứng Khâm, đau!"
Lục Ứng Khâm ngẩn ra một lát, nhìn khuôn mặt đau khổ của Trình Đoan Ngọ, vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc tựa như muốn nhìn thấy điều gì đó trên mặt cô rồi bật cười. Anh ta buông tay Trình Đoan Ngọ, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thảnh thót, ánh mắt hướng về phái những cô người mẫu đang đi đi lại lại trên sân khấu.
"Thế à?" Anh ta nhếch miệng cười. "Nếu đã không liên quan gì đến tôi thì cô có thể rời khỏi đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!