Chương 38: (Vô Đề)

Qua cửa sổ máy bay, Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn những đám mây tưởng chừng như chỉ cần với tay là tới được, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.

Bước xuống máy bay đã nhìn thấy rất đông người ở sân bay. Những gương mặt phương Đông rất quen thuộc với làn da vàng, mái tóc đen, Trình Đoan Ngọ cảm thấy cảnh tượng ấy như đã xa lắm rồi. Giọng nói quê hương quen thuộc phả vào tai, Trình Đoan Ngọ cứ đứng ở đó rất lâu. Hai năm qua, cô đã có một cuộc sống bình lặng ở nước ngoài, cứ nghĩ rằng có con ở bên mình rồi thì cô sẽ không nhớ về nơi toàn ký ức buồn đâu ấy nữa.

Nhưng khi thực sự trở về đây, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra nỗi nhớ ấy đã khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần chạm nhẹ vào là nỗi nhớ ấy lại bùng phát.

Chẳng có ai ra đón cô. Cô cứ khăng khăng đòi quay về, Âu Hán Văn rất giận dữ, mắng cô một trận xối xả trong điện thoại. Trình Đoan Ngọ cũng không phản bác, chỉ lặng im nghe, nhưng vẫn không thay đổi quyết định. Âu Hán Văn vô cùng tức giận, đấm mạnh tay vào chiếc chăn bông, trước khi dập máy, ông chỉ nói với Trình Đoan Ngọ hai tiếng: "Ngu xuẩn!"

Trình Đoan Ngọ biết những điều cô nghĩ, cô làm thật nực cười, giống như Âu Hán Văn nói, năm năm hay mười năm sau, nhất định cô sẽ hối hận vì quyết đinh vội vàng và ngu ngốc này của mình. Bản thân cô cũng thấy như vậy, có lẽ chẳng cần đến năm năm, chỉ cần cho cô hai tháng để do dự, có lẽ cô sẽ có câu trả lời khác. Nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa, giờ đât cô không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng còn con đường nào khác nữa rồi.

Cô chỉ còn lại duy nhất bảo bối này trên thế giới thôi, cô phải bảo vệ nó, cho dù cô phải bỏ cả mạng sống, cô cũng không tiếc nuối.

Vừa trẻ trung vừa có tiền thì lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh. Người đàn ông đó có thanh cao hay lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể qua được ải mỹ nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến bên cạnh Lục Ứng Khâm lúc nào cũng có các cô gái vây quanh.

Anh ta cũng đã quen với việc đó. Anh ta ngồi vắt chân, tư thế tự nhiên, tao nhã ngồi ở hang ghế khách mời đầu tiên. Những cuộc họp cao cấp như thế này, anh ta đã tham gia rất nhiều lần, trên thương trường, việc lừa gạt, lợi dụng lẫn nhau là chuyện thường tình. Việc những tập đoàn cấp dưới lợi dụng tiền bạc và mỹ nhân để "biếu xén" cũng chẳng có gì lạ lẫm với anh ta, nhưng chưa bao giờ anh ta thích chiêu bài này.

Không phải anh ta không có những ham muốn chốn nhân gian mà chỉ là anh ta không cảm thấy hứng thú mà thôi.

Tiền tài, quyền lực, cờ bạc, gái đẹp, xe sang, những thứ này Lục Ứng Khâm đều không cần. Anh ta đã đứng trên đỉnh vinh quang, tự ép mình phải làm thật tốt, đứng ở vị trí thật cao, nhưng đó vẫn không phải là mục đích cuối cùng của anh ta.

Lục Ứng Khâm buồn chán nhìn lên khán đài rồi lại đưa mắt nhìn những người bên cạnh mình. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta có ngoại hình và trí tuệ xuất chúng, nếu xét trên tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời thì cô ta cũng không tệ. Hai năm nay, Lục Ứng Khâm đã gặp không ít phụ nữ, nhưng chưa có ai có thể khiến ánh mắt anh ra dừng lại. Cô gái này đã thu hút được sự chú ý của anh ta.

Trong lúc đi tham quan thị sát, anh ta vô tình làm rơi ví. Trong ví không có bất cứ giấy tờ nào có thể chứng minh được là của anh ta nhưng vẫn trở về tay anh ta một cách thần kỳ. Tất cả đều là nhờ người phụ nữ ngồi bên cạnh. Lúc cô tìm thấy anh ta, thái độ rất thân thiện, nụ cười luôn nở trên môi, vô cùng quyến rũ và xinh đẹp. "Ông chủ Lục, ví của anh này."

Lục Ứng Khâm ngẩng lên gương mặt cô rất đổi quen thuộc.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại đồng ý cho cô ngồi bên cạnh. Một người phụ nữ cô cùng thông minh, nói chuyện với Lục Ứng Khâm cũng rất đúng mực, chủ đề câu chuyện cũng rất hợp, không có ý xu nịnh, cũng không có dáng vẽ uốn éo kiểu cách.

Cô thông minh nhưng cũng lại mắc sai lầm ở chỗ tự cho rằng mình thông minh. Cô khẽ ngước mắt, hàng mi dài như chiếc quạt che đôi mắt kiều diễm trong trẻo như nước, đôi môi như cánh hoa danh đào khẽ nhếch lên. "Ông chủ Lục, bức ảnh trong ví có phải là phu nhân của anh không?"

Lục Ứng Khâm không quay đầu lại, nụ cười dửng dưng đầy ý vị sâu xa, anh ta gật gật đầu. "Đúng."

Người phụ nữ ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên. Những điều tra chi tiết trước đó đã cho thấy rõ người vợ chưa hề lộ diện của Lục Ứng Khâm đã qua đời vì tai nạn, nhưng từ trước tới giờ người vốn nổi tiếng lạnh lùng này lại có tình cảm rất đặc biết với người vợ đã qua đời đó, gần hai năm qua, tuy cũng có một vài tin tức mập mờ, không rõ ràng những ngươi quen biết anh ta đều biết rằng đã hai năm qua, anh ta không tiếp xúc với một người phụ nữ nào.

Sự lạnh nhạt của anh ta với người khác giới càng khiến người khác muốn tìm hiểu đến cùng. Vừa rồi cô gái kia nhặt được ví tiền của anh ta, bên trong đó có bức ảnh chỉ nhìn thấy mái tóc mà không thấy khuôn mặt, cảm thấy rất tò mò. Tâm lý hiều kỳ không phải chỉ đàn ông mới có.

Cô ta mỉm cười. "Mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng có thể tưởng tưởng được chị ấy rất đẹp. Thật tiếc!" Vẽ mặt thể hiện sự tiếc nuối của cô ta có vẻ rất chân thành, không có chút gì khiến người ta cảm thấy ghét.

Khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, anh ta chậm rãi nói: "Đôi mắt em rất đẹp, từ lúc em ngồi đây, tôi đã cảm thấy em rất quen. Nghĩ hồi lâu, hóa ra trông rất giống kẻ thù của tôi. Nhưng Lục Ứng Khâm tôi ghét nhất kiểu phụ nữ tự cho mình là thông minh, thật tiếc, am nói chuyện sai chủ đề rồi. Trong một phút, tôi hy vọng em có thể biến mất khỏi tầm mắt của tôi."

Người phụ nữ đó hoảng hốt đứng dậy, đôi mắt yêu kiều ngơ ngác như mắt nai, vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì của cô ta trông rất giống Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm mỉm cười, lạnh lùng nói: "Không đi à? Vậy thì… nữa phút nhé!"

"…."

Cuộc họp kết thúc, Lục Ứng Khâm ngồi vào ghế sau xe, hàn huyên vài câu chuyện với lái xe. Anh ta mở chiếc ví, bức ảnh đó của cô lại thu vào tầm mắt.

Xinh đẹp ư? Mái tóc đen dài, bóng mượt nhưng không nhìn được khuôn mặt cô.

Lục Ứng Khâm cũng chẳng biết tại sao mình lại chọn bức ảnh đó. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại đi nhét tấm ảnh của người phụ nữ ấy trong ví, nhưng trong tiềm thức, anh ta cũng không muốn bị người khác biết.

Người phụ nữ ấy chính ta điểm yếu mềm nhất, nhân tính nhất và cũng là điểm mà anh ta không muốn để người khác biết nhất trên con người mình.

Gió thổi vào trong xe, anh ta nhìn bức ảnh ấy rất lâu, nhớ lại đôi mắt long lanh, hoảng hốt như nai tơ đó, rồi nhớ lại đôi mắt kiên cường, không chịu khuất phục mà nhìn thẳng vào anh ta, cuối cùng khẽ thở dài, cất bức ảnh ấy vào trong ví.

Xã hội thượng lưu luôn có đủ các kiểu hội họp, họp báo, họp ăn uống…. đó là các hoạt động được tổ chức để những người giàu có và nổi tiếng gặp gỡ, giao lưu, chẳng khác nào một cuộc thi thố, khoe khoang, xe đẹp, khoe khoang gia thế, khoe khoang đàn bà.

Lục Ứng Khâm không hề thích hoạt động như vậy. Nếu như không phải vì Du Đông mời mấy lần liền thì anh ta cũng Chẳng lãng phí thời gian mà tham gia mấy trò này.

một buổi họp báo ra mắt sản phẩm ví da mới, một dự án hợp tác giữa công ty con của anh ta với một doanh nghiệp xuyên quốc gia, anh ta là một trong những khách quý được mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!