Hai năm sau….
Một năm là 365 ngày, 8760 tiếng, 525600 phút, 31536000 giây, thêm hai tích
tắc nữa mới tròn hai năm. Những con số ấy nghe lại thì thật lớn nhưng
khoảng thời gian hau năm ấy đối với Lục Ứng Khâm dường như chỉ là hạt
bụi rơi trên vai, khẻ phủi là hết.
Hai năm qua, anh ta cũng
đã làm rất nhiều việc, mở rộng quy mô công ty, đầu tư thêm vài dự án ở
nước ngoài, biết thêm được rất nhiều đối tác làm ăn mới, tiếp xúc với
vài người phụ nữ nhưng chẳng có ai khiến trái tim anh ta thực sự rung
động.
Hai năm qua, chẳng có bất cứ tin tức gì của Trình Đoan Ngọ. Có lẽ cô thực sự đã chết rồi, mà cũng có lẽ cô chỉ ẩn mình ở đâu
đó, không muốn gặp lại anh ta nữa.
Trong hai khả năng ấy, là khả năng nào thì Lục Ứng Khâm cũng không muốn chấp nhận.
Cánh tay trái gần như tàn phế luôn nhắc nhở anh ta về sự tồn tại của quá khứ tàn khốc đó, nhưng tất cả cũng giống như một giấc mơ. Cô dùng cách tàn
khốc đó để cắt đứt mọi quan hệ với anh ta.
Những ngày tháng
qua đã trở thành lưỡi dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim anh ta. Sự biến
mất của cô trở thành sợi dây xích vô hình khiến anh ta luôn mơ thấy ác
mộng rồi mất ngủ. Anh ta thường thức giấc, người ướt đẫm mồ hôi, cảm
giác thất vọng và trống rỗng.
Anh ta luôn khiến mình phải
bận rộn, bởi vì bận rộn với công việc sẽ khiến anh ta quên đi những ký
ức phiền muộn đó. Nhưng cũng có những lúc lại hoàn toàn ngược lại, chẳng hạn như lúc này.
Đêm hôm trước uống rượu say đến mềm người, rõ ràng cơ thể anh ta mệt mỏi vô cùng nhưng không hiểu sao ý thức vẫn
tỉnh táo lạ thường. Anh ta nôn mấy lần, cuối cùng lái xe tay phải đưa
anh ta về ngôi biệt thự. Anh ta không thích người khác động vào mình,
láo đáo bước vào phòng tắm, do nhìn không rõ nên va phải chiếc đèn
tường, trán bị xước một đường dài, máu chảy qua lông mày rồi xuống khóe
miệng, anh ta vô thức liếm một cái, cảm giác vừa tanh vừa mặn nhưng anh
ta chẳng cảm thấy đau đầu chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!