Chương 33: (Vô Đề)

Sau mấy ngày liền Lục Ứng Khâm không trở về biệt thự, bà giúp việc chăm sóc hai mẹ con cô cũng bóng gió khuyên bảo: "Việc gì phải đẩy cậu chủ xa hơn như thế chứ?"

Trình Đoan Ngọ nghe xong chỉ cười xòa, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Đôi với chuyện tình cảm, cô nhất định phải thận trọng dè dặt. cô không muốn lại một lần nữa đau đớn đến thịt nát xương tan.

Ban đầu, Lục Ứng Khâm đối xử với cô cũng có chút kiên nhẫn, anh ta là người đàn ông có nhiều hoài bão, bất cứ việc gì anh ta làm cũng đều có kế hoạch. Trình Đoan Ngọ cũng đâu phải ngoại lệ chứ? Anh ta kiên nhẫn với cô cũng là vì anh ta vẫn còn cảm thấy hứng thú với cô. Nếu sự hứng thú đó dần mất đo thì sao? Kết cục thế nào thì chẳng cần phải nói cũng đoán được.

Trình Đoan Ngọ bỗng cảm thấy chán. Thỏa hiệp? Thương lượng? Cô không muốn làm những việc khiến sự tự tôn của cô lại bị giày xéo. Giẫm đạp nữa.

Buổi sáng, Trình Đoan Ngọ đưa Đông Thiên đến trường. Vì trường học khá gần nhà nên cô không để bà giúp việc đưa đi. Đến khi cậu bé vào cửa lớp rồi cô mới đi.

Cô vừa quay người thì đã thấy Du Đông ở phía không xa mỉm cười chào cô "Hi!" Anh khoanh hai tay trước ngực, tư thế rất hững hờ. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh.

Họ cùng đến một cửa hàng bánh ngọt gần trường học của Đông Thiên. Mùi thơm của bơ và những tia nắng ấm áp của buổi sáng sớm khiến tâm trạng phiền muộn mấy ngày qua của Trình Đoan Ngọ cũng với đi phần nào.

Du Đông gọi một cốc cà phê đen đắng và gọi cho cô một cốc sô cô la. Anh vẫn chăm sóc cô như một đứ trẻ vậy. Dường như anh đã quen với những hành động đó. Trình Đoan Ngọ cứ thấy lòng chua xót. Cô cúi xuống, không muốn nhìn anh, không muốn để lộ sự áy náy của mình. Cô cầm cốc sô cô la nóng hổi trên tay khẽ vuốt ve.

Ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt của cô vuốt trên chiếc cốc sứ bóng mịn, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út dưới ánh mặt trời phản chiếu lên đôi mắt của Du Đông. Anh lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn đó rồi ngoảnh mặt đi.

Giọng anh khàn khàn, nụ cười cay đắng : "Anh ta có đối xử tốt với em không?" Mặc dù chẳng nói rõ tên nhưng hai người đều biết "Anh ta" ở đây là ai.

Trình Đoan Ngọ ngập ngừng một chút rồi trả lời "Rất tốt."

Đôi mắt Du Đông ánh lên sự đau đớn, anh cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Không cần phải nói dối anh. Ngay đến sự tự do, giờ em cũng không có nữa rồi. Lẽ nào em không tò mò tại sao hôm nay cả lái xe và bà giúp việc không đi cùng em?"

Ánh mắt cô trầm lắng, vẻ mặt phúc tạp, rồi như nhận ra điều gì đó, cô liếc nhìn Du Đông: "Là anh?"

"Đúng." Du Đông nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng rất đắng nhưng dường như anh đã mất hết vị giác. "Vì anh muốn gặp em." Ánh mắt anh không hề có vẻ trốn tránh ngước lên nhìn Trình Đoan Ngọ rồi lại lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô.

Trình Đoan Ngọ chú ý đến ánh mắt anh, nhận thấy anh đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, nét mặt trở nên không tự nhiên. Cô nhớ lúc Du Đông tặng cô nhẫn, rồi nhớ lại hôm cô và anh chia tay, lúc anh quay lưng rời đi, cô kiên quyết nhét chiếc nhẫn mà anh đa tặng vào tay anh. Khi ấy, anh khựng lại một chút nhưng vẫn cầm lấy chiếc nhẫn rồi rời đi.

Anh không muốn mang lại bất cứ phiền phức nào cho cô bởi vì Lục Ứng Khâm đang ở bên trong xe chờ cô cách đó không xa.

Trình Đoan Ngọ thu tay lại, tay trái đặt lên tay phải để che chiếc nhẫn.

"Du Đông, đừng làm những việc nguy hiểm như thế này nưa." Trình Đoan Ngọ uống hết cốc sô cô la rồi đặt chiếc cốc xuống bàn, chiếc cô bằng sứ tiếp xúc với mặt bàn tạo nên âm thanh vang vọng, tựa như tiếng chông nhắc nhở họ tất cả đã kết thúc rồi. "Nếu không có việc gì khác thì sau này đừng mạo hiểm gặp em nữa." Cô không thể khiến Du Đông gặp nguy hiểm nữa, cho dù anh có tìm mọi cách để gặp cô thì cũng không thể chắc chắn Lục Ứng Khâm sẽ không phát hiện ra.

Cô đứng dậy định rời đi nhưng Du Đông kéo tay cô lại. Lực của anh không mạnh, bàn tay đặt trên cánh tay cô, cô khựng lại, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Anh.." cô chưa kịp nói thì có cảm giác tay Du Đông lần xuống phía dưới, anh nhét một mảnh giấy nhỏ vào bàn tay cô rồi vừa nhẹ nhàng chậm rãi khép từng ngón tay cô lại để che đi mảnh giấy nhỏ đó.

"Anh không thể giúp gì cho em nhưng người này thì có thể. Nếu em thực sự muốn rời khỏi người đó, anh nghĩ người ấy có thể giúp em."

Cô nắm chặt bàn tay, cảm nhận được sự đặc biệt của mảnh giấy đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Rất lâu sau, cô mới quay người trở lại chỗ ngồi của mình. Cô mở mảnh giấy nhỏ, vừa nhìn trở lại chỗ ngồi của mình. Cô mở mảnh giấy nhỏ, nhìn lướt nhanh thông tin trên đó, sau khi dã nhìn thấy cái tên vừa lạ vừa quen, cô liền vò mảnh giấy lại. "Người ấy sẽ không giúp em đâu."

Giọng cô rất chắc chắn.

"Không thử thì làm sao biết được?" trong cửa hàng bánh ngọt lớn như vậy chỉ có nhân viên và hai người họ. Đôi mắt Du Đông đen láy, giọng nói trầm tĩnh vô cùng. "Giai Giai phải về nước rồi, chắc vài ngày nữa." Anh dừng lại một chút cẩn thận nói tiếp: "Anh nghĩ, nếu như không có sự cho phép của Lục Ứng Khâm thì nó bị lưu đầy ở nước ngoài lâu như vậy cũng không thể quay về được đúng không?"

Anh biết em gái là người như thế nào, cũng biết rõ Trình Đoan Ngọ không phải là đối thủ của cô. Giai Giai gọi cho anh để nói với anh về việc về nước nhưng chỉ là muốn thông qua anh để truyền đến Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm đã "Bỏ lạnh cấm" với cô rồi. Cho dù Lục Ứng Khâm đối xử với Trình Đoan Ngọ như thế nào thì trong ba người bọn họ, cô sẽ là người chịu tổn thương. Anh không muốn Trình Đoan Ngọ phải lâm vào cảnh tù ngục.

Anh vừa nói dứt câu, dường như mọi vật trở nên tĩnh lặng, Trình Đoan Ngọ có cảm giác tai mình bỗng ù đi. Không biết tại sao, giờ cứ nghe đến hai cái têm "Du Giai Giai" và "Lục Ứng Khâm" là cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô thở dài vẻ mặt bất lực nhưng cũng không thể làm thinh.

Cô nắm chặt mảnh giấy trog tay, cắn chặt môi, một lúc sau mới nói": "Em biết rồi, Du Đông cảm ơn anh"

"Đoan Ngọ!" Du Đông khẽ gọi tên cô, giống như ngày trước nhẹ nhàng, thân tình, ánh mắt sâu thảm và dịu dàng. "Nếu có thể, hãy một lần sống vì chính mình. "

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!