Chương 31: (Vô Đề)

Nỗi phiền muộn đã

theo cô cả một ngày trời, nụ cười đau khổ của Du Đông cứ hiện lên trong

đầu. Cảm giác tội lỗi khiến có bất lực. Cô rất muốn khóc, rất muốn rút

ra, nhưng đối với Lục Ứng Khâm, đôi mắt cô lại trở nên khô khốc, không

thể rơi lệ. Cửa sổ phòng khách mở to, gió đếm thổi vào làm lay động tấm

rèm. Trình Đoan Ngọ đứng đón gió. Ngọn gió ấy thổi vào đối mắt đỏ hoe của cô nhưng nước mắt chẳng thể trào ra.

"Lục Ứng Khâm, nó đã chết rồi!" Khi nói câu đó, nét mặt cô đong đầy sự

bị thương và tuyệt vọng, ánh mắt mệt mỏi tựa như chẳng còn một chút sức

lực. Tình cảm mê người và cố chấp của người xưa thực sự đã biến mắt

trong thế giới thực tại của cô rồi.

Biểu cảm đó của cô khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy nhói đau, trong lồng ngực anh ta như có thứ gì đó đè nặng đến khó thở.

Anh ta không cam tâm, ben ra lệnh: "Tôi không cho phép! Cho dù nó đã

chết thì cũng phải làm nó sống lại cho tôi! Nghe thấy chưa?"

"Tại sao lại là bây giờ?" Ánh mắt Trình Đoan Ngọ đầy oán giận, cô trách

móc không chút nương tình: "Lúc bố tôi qua đời, lúc tôi cần nhất thì anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi bỏ qua sự tự tôn của mình để cầu xin anh, tôi trao tất cả cho anh nhưng anh vẫn đuổi tôi đi, lúc trên người

tôi chỉ còn đúng chín trăm tệ, cố liều mạng sinh Đông Thiên, anh cũng

không ở bên tôi, thậm chí… lúc đánh tôi, tại sao anh không thử nghĩ xem

trái tim tôi đặt ở đâu?"

Quá khứ đau đớn đã đè nặng lên tuyến nước mắt của cô, nhưng giờ đây,

cuối cùng cô cũng có cảm giác mắt mình ươn ướt. "Lục Ứng Khâm, trái tim

tôi đối với anh như thế nào không phải là tôi không nhớ, mà là tôi không muốn nhớ."

Cô không muốn nhớ, bởi vì mỗi mảnh vỡ của trái tim ấy đều khiến cô thấy

nhục nhã và khó chịu. Cô cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, cô

không thể coi những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng suốt thời gian

qua như chưa hề xảy ra hoặc xóa bỏ nó một cách dễ dàng được. Anh ra đã

đem đến cho cô quá nhiều tổn thương, đến nỗi cô không còn tin vào tình

yêu nữa, làm sao cô có thể lại yêu anh ta được nữa đây? Nhưng điều đáng

buồn nhất là, cả cuộc đời này, cô chỉ yêu mình anh ta, yêu đến mức chỉ

còn lại một trái tim rỗng tếch.

Kết cục thì sao chứ? Cô không muốn nghĩ đến cái kết cục đó nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!