Chương 29: (Vô Đề)

"Còn anh thì sao? Lục Ứng Khâm, rốt cuộc anh có trái tim không?" Ánh mắt Trình Đoan Ngọ đầy

vẻ bối rối, giọng nói cứ nhỏ dần: "Nếu như anh có một chút trái tim thôi thì sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh giẫm đạp lên tấm lòng

của tôi, vì tôi mà liên lụy đến tất cả những người bên cạnh tôi. Cho dù

tôi có sai đi nữa nhưng bố tôi đối với anh tốt như vậy, sao anh lại nhẫn tâm thay đổi hoàn toàn tên tuổi trên cơ nghiệp mà bố tôi đã gây dựng

nên? Còn Du Đông nữa, chẳng phải anh ấy là anh em của anh sao? Lục Ứng

Khâm, anh nói xem, anh có trái tim không? Cho dù là một chút thôi cũng

được."

Trình Đoan Ngọ cũng biết không nên hỏi những câu thể hiện rõ sự yếu đuối của mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như Trình Đoan Ngọ của tuổi mười bày đã sống lại, khống chế tất cả ý chí của cô, khiến cô không

kiềm chế được mà hỏi câu vốn đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

Lục Ứng Khâm có trái tim không?

Cô đã mất đi rất nhiều năm để lao tâm khổ tứ suy nghĩ về câu hỏi này,

cuối cùng, trải qua biết bao đau khổ và mồ hôi nước mắt, cô cũng hiểu

rằng, Lục Ứng Khâm có trái tim nhưng trái tim ấy không hướng về cô. Cô

biết câu trả lời là như vậy nhưng tại sao cô vẫn muốn hỏi anh ta một lần nữa, nhất định phải làm cho trái tim mình biến thành tro tàn mới thôi?

Cô đã quá mệt mỏi, ánh mắt dần chuyển sang hướng khắc. Cô khẽ cúi đầu

nhìn lọ hoa hồng trắng kiều diễm trên chiếc bàn cạnh đí, môi hé nở nụ

cười cay đắng.

Câu trả lời đã rõ ràng như vậy, tất cả sự cố chấp của cô đối với anh ta

đều là sai lầm, nhưng cô vẫn muốn phạm sai lầm, lặp đi lặp lại sai lầm

đó. Trên đời này có ai ngu ngốc hơn cô không?

Cô khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhếch miệng cười, không đợi Lục Ứng Khâm trả lời, cô đã tự nói với mình: "Là do tôi mất kiểm soát, ông chủ

Lục đã bỏ tiền ra mua tôi, đáng lẽ tôi nên phục vị anh như vậy mới

đúng." Những câu tự giễu, cô đã nói nhiều đến mức vô cảm, nhưng không

ngờ, cô tự giễu mình cũng chính là làm tổn thương đến Lục Ứng Khâm: "Rất xin lỗi ông chủ Lục hôm nay tôi không kiềm chế được tâm trạng của mình, nếu co thể thì hôm nay anh cho tôi nghỉ nhé!"

Nói xong, cô lễ phép cúi đầu rồi quay người định rời đi. Khoảnh khắc ấy, khoảng không quanh Lục Ứng Khâm khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt. Cô

không còn sức để tiếp tục đấu tranh nữa, cô chỉ muốn chạy trốn mà thôi.

Lúc cô đi qua Lục Ứng Khâm, anh ta tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô,

cánh tay mềm mại, trắng ngần của cô nằm gọn trong bàn tay anh ta.

Lục Ứng Khâm nhìn cô, cô khẽ cúi đầu vừa trầm lặng vừa đau đớn, ánh đèn

pha lê sang trọng từ trên đỉnh đàu chiếu qua vành tại cô rồi men theo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!