Chương 27: (Vô Đề)

Lục Ứng Khâm nhướn

lông mày vẻ dửng dưng, khóe miệng hiện lên ý cười, hả hê nhìn vẻ mặt

lúng túng của Trình Đoan Ngọ. Anh ta cũng chẳng hiểu tại sao mình đột

nhiên nói ra câu đó. Thực ra, sau khi nói câu đó, anh ta có cảm giác mãn nguyện đến kỳ lạ. Anh ta thích nhìn bộ dáng cứng miệng, không nói được

gì như thế này của Trình Đoan Ngọ, đôi mắt lấp lánh ấy tròn xoe ngạc

nhiên, lúc này trông cô giống một cô gái từ trên trời rơi xuống vậy.

Anh ta tiếp tục ác ý nói: "Trình Đoan Ngọ, cô phải biết rằng, nếu tôi

yêu cô thì tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi tôi cho dù có chết thì cô

cũng sẽ chết trước mặt tôi, điều đó so với việc cô ghét tôi còn đáng sợ

hơn nhiều." Ánh mắt thản nhiên và khuôn mặt bình tĩnh của anh ta khiến

người khác không thể nào đoán được anh ta có ý đồ gì,

Cuối cùng, anh ta cười nhạt rồi nói chậm rãi và rõ ràng. "Trình Đoan Ngọ, cô có sợ không?"

Anh ta chớp chớp mắt, không hiểu tại sao mình lại hỏi Trình Đoan Ngọ một câu mang tính giả thiết như vậy rồi đợi câu trả lời của cô. Thực tế,

anh ta biết rõ, câu trả lời lúc này của Trình Đoan Ngọ chỉ khiến anh ta

tức giận mà thôi, nhưng anh ta vẫn muốn nghe cô nói.

Dường như đã rất lâu rồi anh ta không có cảm giác này. Điều này sẽ khiến anh ta có cảm giác khao khát một người phụ nữ.

Anh ta không thích cảm giác bị khống chế nhưng không tự chủ được, dửng

dưng liếc nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cô như có ma lực khiến anh ta rất khó kiềm chế.

Trình Đoan Ngọ hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm tựa như chưa từng quen biết.

Anh ta hỏi: "Trình Đoan Ngọ, cô có sợ không?"

Cô chẳng biết nên trả lời như thế nào. Cô bất giác nhớ lại rất nhiều

chuyện đã qua. Giờ đây, khi bình tĩnh nghĩ lại, cô không hiểu sao tình

yêu cô đành cho anh ta lại mãnh liệt như vậy, bỏi vì cô yêu anh ta cho

nên anh ta chỉ có thể là của cô, chẳng cần thiết anh ta có muốn hay

không.

Khi ấy, cô không hề nghĩ, liệu anh ta có muốn tình yêu của cô hay không? Anh ta có sợ phải thừa nhận những nghi ngờ, chất vẫn đó vì cô không?

Trình Đoan Ngọ bỗng nghĩ có lẽ trên đời này, mọi việc đều có nhân quả.

Cho dù quỹ đạo thời gian và không gian có biến đổi thế nào đi nữa thì

sợi dây rối ren giữa hai người họ chẳng thể nào chắt đứt được, nó sẽ mãi tồn tại.

Cô khẽ nhắm mắt, mệt mỏi nói: "Lục Ứng Khâm, đủ rồi!" Anh ta có thể giễu cợt cô, giày vò cô nhưng nhất định không được động đến từ "yêu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!