Chương 22: (Vô Đề)

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ không tự chủ mà run lên. Cô gọi tên anh ta nhưng lại không biết nói gì thêm nữa, chỉ đứng ngây ra nhìn.

"Sao cô lại ở đây?" Giọng nói vừa lạnh lùng vừa giận dữ vang lên bên tai cô. Trình Đoan Ngọ ngẩng lên, khuôn mặt đang cau có của Lục Ứng Khâm

thu vào trong đáy mắt cô.

"Liên quan gì đến anh?" Trình Đoan Ngọ phản bác theo bản năng.

"Cô…" Lục Ứng Khâm trợn tròn mắt, giơ tay định lôi cô đứng dậy, nhưng

Trình Đoan Ngọ lại dùng hai tay ôm đầu. Hành động bản năng này khiến ánh mắt anh ta toát ra sự đau đớn. Anh ta ảo não nhớ lại những lần mất kiểm soát của mình, không ngờ lại khiến cô sợ hãi đến mức này.

Vì suốt này bận rộn với công việc nên đầu tóc cô cũng rối tung, dính đầy nước tẩy rửa, bộ đồng phục trên người cũng dính đầy vết bẩn, từng mẳng

loang lổ, trông bộ dạng cô lúc này nhếch nhác vô cùng nhưng trước mặt

anh ta cô vẫn đứng thẳng người mà phòng bị, tựa như con nhím không biết điều, nhất đinh phải làm tổn thương người khác tổn thương chính mình

mới chịu dừng lại.

Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn cô, nắm chặt tay lại.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao lại đến nơi này? Cô có biết đây là

nơi nào không?" Lục Ứng KHâm hỏi một cách quan tâm nhưng vẻ mặt cứng

nhắc. Anh ta nhíu mày, rõ ràng muốn chất vấn cô nhưng khẩu khí thì lại

như vậy. Nhiều năm qua, anh ta và Trình Đoan Ngọ đã quen với kiểu như

thế này rồi, giờ bỗng thay đổi, anh ta cảm thấy không quen.

"Không cần anh quan tâm!" Trình Đoan Ngọ đương nhiên là không nhận ra sự quan tâm của anh ta, cô vẫn cho rằng đó là những lời nói châm chọc như

trước kia.

Lục Ứng Khâm lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt hiện rõ sự chán ghét. Trình Đoan Ngọ chẳng nhìn ra điều gì khác nữa. Ánh đèn ngoài hành lang mờ ảo nhẹ

nhàng chiếu lên người Lục Ứng Khâm, anh ta không có biểu cảm gì đặc

biệt. Bộ dạng lúc này của anh ta khác hẳn so với ngày thường, giống như

hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Trình Đoan Ngọ cứ ngây ra nhìn

Lục Ứng Khâm bất ngờ cởi áo khoác.

Hành động này của anh ta khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy hoảng sợ. Toàn

thân cô cứng đờ, tay để trước ngực, giờ đây cô cũng chẳng còn sức lực mà phản kháng. Cô túm chặt vạt áo, trên áo loang lổ vết nước tẩy rửa khiến cô có cảm giác lòng bàn tay mình cũng dính đầy thứ nước đó.

"Anh muốn làm gì?!" Trình Đoan Ngọ hoảng hốt muốn né tránh, nhưng đằng sau cô là bức tường lạnh lẽo.

Lục Ứng Khâm không trả lời, khoác chiếc áo lên người cô, cười châm chọc: "Không tự nhìn vào gương xem, trông bộ dạng này thì làm gì có người đàn ông nào hứng thú chứ!"

Hơi ấm trên chiếc áo khoác Lục Ứng Khâm nhanh chóng bao trùm lên người

Trình Đoan Ngọ, sự tiếp xúc ấm áp đó khiến cô run lên, cô hoài nghi

không biết có phải mình đang bị ảo giác hay không. Một tên động vật máu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!