Chương 18: (Vô Đề)

Trình Đoan Ngọ kiên định ngẩng cao đầu, ánh mắt nghiêm nghị Quan Nghĩa rồi nói: "Quan Nghĩa, tôi không sợ, không sợ anh ta một chút nào. Tôi chẳng có bất cứ thứ gì, tôi không sợ anh ta, tôi cũng không có ý định đấu với anh ta, tôi chỉ muốn đi thật xa, không phải anh ta ức hiếp người quá đáng sao?!"

Quan Nghĩa chau mày, ánh mắt phức tạp, "Đoan Ngọ cô thực sự không có bất cứ thứ gì sao? Tại sao tôi lại thấy cô có rất nhiều thứ nhỉ? Tại sao tôi thấy trên người cô toàn điểm yếu? Anh trai cô, con trai cô, lại còn Du Đông nữa, hãy nói cho tôi biết, cô có thể từ bỏ người nào?"

Câu hỏi này của Quan Nghĩa khiến Trình Đoan Ngọ cứng họng, không nói được gì. Cô trợn tròn mắt nhưng lại phát hiện minhg không thể phản bác. Đúng vậy, cô chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng trên người cô toàn điểm yếu, điều này khiến Lục Ứng Khâm sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác.

"Đoan Ngọ, cô đã từng nghĩ tới chưa? Tại sao ông chủ lại hết lần này đến lần khác áp bức cô? Anh ấy thực sự rảnh rỗi như vậy sao? Giờ đây anh ấy đã có mọi thứ rồi, đối với anh ấy, cô chẳng là gì cả."

"Đúng, tôi chẳng là gì cả, tôi chỉ hi vọng anh ta có thể rộng lượng mà quên đi quá khứ. Điều này cũng không được sao?!"

Thấy Trình Đoan Ngọ ngày càng kích động, Quan Nghĩa muốn cho thang máy dừng lại. Trình Đoan Ngọ như thế này đối đầu với Lục Ứng Khâm thì chẳng phải là trứng chọi đá sao? Anh ta thực sự cảm thấy không nhẫn tâm.

Quan nghĩa nhìn cô, nói rõ ràng: "Đoan Ngọ, những chuyện quá khứ, cô quên rồi sao?"

"Tôi…quên rồi…"

Trình Đoan Ngọ bỗng ngạc nhiên khi chính mình nói ra câu hùng hồn như thế.

Quan Nghĩa nhìn thấy nét mặt đỏ ửng đóTại sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?

Trước kia… trước kia cô luôn theo dõi danh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, dường như cô yêu anh ta với tất cả sự ngưỡng mộ, còn giờ đây, cô đã thay đổi, cô thực sự thay đổi rồi.

Lục Ứng Khâm bỗng thấy không thể hiểu được cô nữa. cảm giác mất kiểm soát khiến anh ta khó chịu vô cùng.

Anh ta trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt hằn những tia máu, như muốn nhảy vào cắn xé người khác.

"Lục Ứng Khâm, cô nói lại lần nữa xem!"

Rốt cuộc cô cũng không thể hững hờ mà coi anh ta như kẻ xa lạ được, nhưng nếu anh ta đã chọn tuyệt tình với cô thì cô cũng chỉ có thể thuận theo sự lựa chọn đó mà thôi. Cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng, cho dù họ không thể yêu nhau thì cũng không đến mức trở thành kẻ thù. Nhưng anh ta không muốn như vậy, anh ta luôn muốn cô và anh ta phải đứng ở hai thái cực khác nhau.

Cô chậm rãi nói: "Không nghe thấy à? Lục Ứng Khâm tôi hận anh!"

Cuối cùng, cô cũng thừa nhận, yêu Lục Ứng Khâm thực sự là một cơn ác mộng, tỉnh không được ngủ chẳng xong. Cô giống như đang bước trên một lớp băng mỏng nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra. Cô đối với anh ta, rất giống câu mà người xưa từng nói "Tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục!"

Trình Đoan Ngọ nắm chặt tay, dường như cô chẳng cần biết đến thứ gì mà chỉ trích: "Lục Ứng Khâm, tại sao anh không muốn buông tha cho tôi? mà cho dù anh không muốn buông tha anh cũng không nên làm hại Du Đông như vậy. Chẳng phải anh cũng là anh em với anh ấy sao? Lục Ứng Khâm, tại sao anh lại có thể vô tình như vậy chứ? Tại sao?"

Nhắc đến Du Đông rốt cuộc cô cũng tỉnh ngộ. Quan Nghĩa nói đúng, trên người cô toàn là điểm yếu? cô đến đây cũn có ý nghĩ gì chứ? Cô run thời gian cứ từng giây từng phút giày vò cô. Cô cảm thấy vừa lạnh vừa mệt, cảm giác bất lực này cứ bám riết cô như hình với bóng vậy.

Cô cười bất lực, nụ cười ấy đắng ngắt khiến cổ họng cô nhói đau. "Lục Ứng Khâm, anh muốn làm thế nào thì tùy anh, nhưng Du Đông vô tội."

"Vô tội?" Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng . "Chuyện của Du Đông, cô biết được bao nhiêu? Nếu không có vẫn đề gì thì tại sao lại bị cảnh sát tóm?"

"Cứ cho là anh ấy có vẫn đề đi chăng nữa cũng không đến mức phải đến trừng trị, đúng không? Chúng tôi muốn rời khỏi nơi này, anh còn muốn chúng tôi phải làm thế nào nữa?"

"Chúng tôi?" Lục Ứng Khâm lại cười lạnh lùng, giọng điệu châm chọc. "Nói nghe thân mật thế! Sao, ngủ với nhau rồi à? Vì anh ta đến vậu cơ à?"

"Thì đã sao chứ? Anh ấy sẽ lấy tôi, tôi vì anh ấy là điều đương nhiên. Sau này tôi sẽ yêu anh ấy, kính trọng anh ấy, anh ấy là chồng tôi!" Trình Đoan Ngọ có thể để người khác xúc phạm mình, anh ta có nói những câu khó nghe về cô thế nào cũng được, nhưng với Du Đông thì tuyệt đối không thể. Du Đông nhẹ nhàng như vậy. cô không thể chịu đựng được Lục Ứng Khâm nhục mạ anh ấy.

"Chồng? Trình Đoan Ngọ, xem ra tôi đã nhìn lầm cô rồi. Hóa ra leo lên giường với đàn ông là thói quen của cô, phải không?" Anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt căm ghét, độc địa, phun ra từng lời: "Trình Đoan Ngọ cô thật dơ bẩn!"

"Đúng!" Trình Đoan Ngọ khịt mũi, cười lạnh lùng nói rõ ràng: "Tôi là loại dơ bẩn, tôi dơ bẩn nên tôi mới leo lêm giường với anh! Tôi có lỗi vơi Du Đông bởi vì tôi đã lên giường với loại người như anh. Tôi dơ bẩn nên mới sinh con với loại người như anh. Tôi dơ bẩn! tất cả những thiws dơ bẩn đó đều do anh ban tặng cả đấy, Lục Ứng Khâm!" Trình Đoan Ngọ hét lớn khi nói những câu cuối cùng. Cô còn chưa dứt lới, Lục Ứng Khâm đã đứng bật dậy.

Sắc mặt anh ta càng trở nên u ám, một tay tóm lấy Trình Đoan Ngọ, anh ta thô bạo ép sát cô vào góc tường, không chút thương tiếc. Cô lảo đảo, khi phản ứng lại được thì bàn tay anh ta đã siết chặt chiếc cổ mảnh dẻ của cô, dùng hết sức mình như muốn dồn cô đến chỗ chết. Anh ta dường như đã mất hết lý trí Trình Đoan Ngọ thấy không thể bỏ được, không khí trong ngực như bị rút hết ra ngoài, mạch máu cũng không thông, cư tích tụ trên đỉnh đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như mình sắp chết.

Cảm giác cận kề với cái chết dường như cũng không khó khăn như vậy, so với những ngày tháng cực khỏ mà cô phải trải qua suốt bảy năm, cô cảm thấy giờ đây cáu chết lại nhẹ nhõm quá!

Cảm giác nhẹ nhõm này khiến cô không giãy giụa nữa. cô giống như một thi thể không còn chút sinh khí, mặc cho Lục Ứng Khâm làm gì đi nữa, cô cũng không phản kháng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!