"Cái gì?" Quan Nghĩa cầm điện thoại mà không dám tin vào tin tức mình vừa nghe được.
Nhưng người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn lần lượt báo cáo kết quả mà
anh ta điều tra được, anh ta không nhìn thấy sắc mặt Quan Nghĩa gần như
đã hoàn toàn biến đổi.
"Cô Trình hẳn sẽ đi cùng Du Đông, nhưng vé máy bay lại do Du tiểu thư
đặt. Người của Du Tiểu thư có đặt vé máy bay ở ba nơi khác nhau nhưng
lại cùng một thời điểm, một vé bay đến Nhật Bản, một vé đến Singapore và một vé đến Hồng Công, có lẽ đó chỉ là điểm trung chuyển, Tôi nghĩ ý đồ
của họ là muốn che mắt. Lục Ứng Khâm. Tôi cũng không rõ họ định đi đâu,
nếu đợi bọn họ làm xong thủ tục ở sân bay rồi mới kiểm tra thì e rằng sẽ rất khó tìm."
"Biết rồi." Quan Nghĩa tắt điện thoại, quay sang nhìn Lục Ứng Khâm, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Lục Ứng Khâm đang thư thái nhăm mắt, khẽ nhíu mày hỏi: "Thế nào?"
Quan Nghĩ nghĩ một lúc rồi cẩn trọng trả lời: "Đại ca bảo em phải theo dõi Trình Đoan Ngọ, giờ đã có chút bất thường rồi…"
Lục Ứng Khâm vẫn không ngẩng đầu lên. "Nói!"
Quan Nghĩa thấy sợ hãi trước tâm trạng bất định của Lục Ứng Khâm nhưng
vẫn lấy hết can đảm nói: "Du tiểu thư… đặt vé máy bay cho Trình Đoan Ngọ và Du Đông, hình như là muôn cho bọn họ xuất ngoại.."
"Xuất ngoại?"
Lục Ứng Khâm vẫn nhắm mắt, chẳng có chút biểu cảm khác lạ, khóe môi cong lên, lạnh lùng nói: "Trình Đoan Ngọ và Du Đông muốn cao chạy xa bay à?"
Quan Nghĩa do dự hồi lâu rồi mới nói: "Nếu đoán không sau thì có cả Đông Thiên nữa…"
Lục Ứng Khâm liền trừng mắt, Quan Nghĩa bổng cảm thấy sống lưng lạnh
toát. Anh lạnh lùng "hừm" một tiếng rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở
chốt cửa. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, xua tan phần nào sự
lạnh lẽo bên trông căn phòng. Cơ thể đag căng ra của Quan Nghĩa cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Rất lâu sau, Lục Ứng Khâm mới nói: "Giỏi lắm, từng đứa một, giỏi lắm!"
Anh ta không giận dữ, cũng chẳng quát mắng, nhưng trên người anh ta lại
toát ra vẻ lạnh lùng khiến Quan Nghĩa cảm thấy sợ hãi.
"Không!" Lục Ứng Khâm vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay
bị chặt đứt của mình, chăm chú nhìn nó, giọng nói trở nên thâm trầm và
dữ tợn: "Tôi sẽ cho bọn họ phải đến cầu xin tôi." Rồi anh ta cười lạnh
lùng. "Quan nghĩa, cậu là người hiểu rõ nhất, những kẻ phản bội tôi chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp. Tôi đã tha thứu cho Du Đông một lần nhưng
tuyệt đối không có lần thứ hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!