Chương 13: (Vô Đề)

Bữa tiệc nhỏ kết thúc trong sự vui vẻ của các tân khách.

Lục Ứng Khâm uống cũng không ít nhưng vẫn tỉnh táo một cách khác thường.

Du Giai Giai khoác tay anh ta, tươi cười chào mọi người, sau đó cô cúi đầu nói nhỏ với anh ta: "Ứng Khâm, em đi vào nhà vệ sinh một chút, nhân tiện đi xem anh em thế nào, anh ấy vẫn đang nôn, em không yên tâm chút nào."

Lục Ứng Khâm không nói gì, để cho cô đi.

Nhắc đến Du Đông, anh ta mới nhớ ra, thực sự hôm nay Du Đông uống hơi nhiều, trong lúc uống, đi ra ngoài đến mấy lần.

Kỳ thực, anh ta không nghĩ rằng Trình Đoan Ngọ lại thản nhiên đến như vậy, cũng không ngờ rằng cô thực sự đã đồng ý lời cầu hôn của Du Đông. Anh ta cứ nghĩ, kiểu người cố chấp và cứng đầu như Trình Đoan Ngọ sẽ chẳng bao giờ để mắt đến Du Đông.

Anh ta chưa bao giờ nhìn cô kĩ như vậy. Mái tóc ngắn buộc vội, có vài sợi rủ xuống trước mặt, trông thật nhẹ nhàng và rung động lòng người. cô luôn nhìn Du Đông ánh mắt ấy nhẹ nhàng như dòng nước, trông rất giống một người vợ thời xưa, luôn coi chồng mình là nhất. Hành động đó khiến người khác cảm thấy ấm áp, muốn có bằng được. Thậm chí, Lục Ứng Khâm còn có chút ngưỡng mộ.

So với trước kia, bây giờ cô trầm tính hơn nhiều, ngoài Du Đông, cô hầu như không nói chuyện với ai. Trông cô có chút câu nệ, và miễn cưỡng nhưng vẫn cố gắng tiếp chuyện mọi người. thỉnh thoảng Du Đông gắp thức ăn cho cô, co lạo mỉm cười đáp lại, khóe miệng cong lên khiến cô duyên dáng, từ khóe mắt đến chân mày đều toát lên vẻ rạng ngời, hàng mi dày tựa như cánh bướm mà lay động mà đẹp đẽ, đôi mắt long lanh như muốn hút hồn người đối diện. Vẻ tự nhiên đó của cô khiến Lục Ứng Khâm không khỏi siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

Trình Đoan Ngọ hiện tại dường như không giống chút nào so với Trình Đoan Ngọ của ngày trước mà có lẽ không phải như vậy. Trước kia, Lục Ứng Khâm từng được cô tôn trọng như thế, cô cũng từng đứng bên cạnh anh ta, không để ý đến bất cứ thứ gì, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy, nhưng tại sao hồi ấy, ánh mắt đó của cô không khiến anh ta phải dừng lại để suy ngẫm chứ?

Giờ đây, ánh mắt chan chứa tình cảm đó của cô lại dành cho người khác, anh ta chợt thấy có chút hối hận.

Anh ta nhíu mày nhìn cô. Bảy năm qua, từ một tiểu thư ương ngạnh, bướng bỉnh, cô đã lột xác thành một cô gái dịu dàng như dòng nước. cô đã thay đổi rồi, thay đổi khiến người ta không còn cảm thấy ghét nữa, thậm chí còn trở nên hấp dẫn. Giờ đây, cô khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều phải ngày đêm mong nhớ.

Nhưng cô cũng đã thay đổi, cô không còn yêu anh ta nữa.

Lục Ứng Khâm nắm chặt bàn tay, máu trong người bỗng dồn lên đầu. Anh ta rất bực bội, ánh mắt nhìn Trình Đoan Ngọ cũng trở nên hung dữ.

Không phải cô đã nói rằng cả đời này chỉ yêu mỗi mình anh thôi sao? Không phải cô nói cô sẽ không lấy ai khác ngoài anh ta sao? Không phải cô đã vụng trộm sinh ra đứa con với anh ta sao? sao lại có thể thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy chứ? Nghĩ lại cảnh mọi người ồ lên trêu chọc khiến mặt cô đỏ bừng, anh ta thấy bực tức. Sao cô lại có thể quên đi mọi chuyện trong quá khứ, trong khi anh ta vẫn đang luẩn quẩn, không thể thoát ra khỏi cái quá khứ đó chứ?

Nhìn chiếc nhẫn mà Du Đông tặng cô, anh cảm thấy rất tưc mắt. Tay cô rất trắng, ngón tay thon dài, đeo chiếc nhẫn kim cương xinh xắn đó càng hợp và nổi bật. Trong lời chúc phúc của mọi người, cô mỉm cười đón nhận hạnh phúc. Nét mặt đó của cô khiến Lục Ứng Khâm muốn phá tan, xé nát, anh ta muốn ném chiếc nhẫn đó lên tận chín tầng mây.

Cả buổi tối hôm đó Du Đông bị chuốc rượu. Anh vốn là con người thật thà, đối xử rất tốt với anh em, bạn bè, chẳng cần nói đến mấy ly rượu đó, ngay cả là thuốc độc thì anh cũng nhắm mắt uống cạn.

Vừa uống vừa nôn, Trình Đoan Ngọ lo lắng đi theo anh. Anh cười tít mắt ôm cô bước ra khỏi đám đông. Người nồng nặc mùi rượu, mắt đục ngầu nhưng vẫn không dấu được tình cảm chân thành mà anh dành cho cô.

Trình Đoan Ngọ cứ để cho Du Đông ôm mỉm cười như vậy cô nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho anh rồi dịu giọng trách: "Ngốc thế, uống nhiều thế để chết à?"

Du Đông bật cườ. "Chết làm sao được, sao anh nỡ để em thành góa phụ chứ!"

"Lại nói luyên thuyên đấy!"

Du Đông uống say đến mức không còn biết gì nữa, ánh mắt mơ hồ, đưa tay nâng cằm Trình Đoan Ngọ, nói chậm rãi, "Đoan Ngọ, anh rất vui!" Ngừng lại một lúc, anh cười rất thoải mái. "Anh cứ nghĩ rằng em sẽ hối hận, nhưng em đã không như thế. Anh rất vui! Đoan Ngọ anh không quan tâm đến quá khứ của em, không quan tâm trong tim em đang có hình bóng của ai, chỉ cần em đồng ý lấy anh thì cả đời này anh sẽ đối tốt với em."

Trình Đoan Ngọ nghe những câu nói bộc bạch chân thành đó của Du Đông mà thấy cổ họn nghẹn đắng vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy đau lòng vì Lục Ứng Khâm, cô cảm thấy mình thật độc ác.

"Đoan Ngọ anh không giàu có như Lục Ứng Khâm, cũng không đẹp trai như anh ta, lại còn phải nuôi một cô con gái nữa, nhưng tình cảm dành cho em là thật lòng. Bây giờ em không yêu anh cũng không sai, anh có thể đợi được…"

Trình Đoan Ngọ đưa tay bịt miệng Du Đông, nước mắt dâng trào nơi khóe mắt. cảm giác tội lỗi bao trùm, cô tự trách mình đã không phải với anh."

"Đừng nói nữa, em biết tất cả mà!"

Du Đông nghe thấy vậy liền nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng hôn lên lòng bàn tay của Trình Đoan Ngọ.

Hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay khiến trái tim cô bỗng loạn nhịp, chút do dự cuối cùng biến mất trong phút chốc.

Cô tự nói với chính mình: Một người đàn ông như thế này thì có gì mà phải do dự nữa chứ?

Đối với cô , như thế là quá đủ rồi.

Du Đông thực sự đã uống quá nhiều, cuối cùng Trình Đoan Ngọ và một người anh em của anh phải dìu anh vào nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!